Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1414 :

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


"Yên tâm đi chú hai, Dương Minh tất nhiên chết chắc. Hắn tuyệt chạy không thoát khỏi bàn tay anh họ Jetson!" Trong lòng Keweitan cũng hận Dương Minh vô cùng. Cái chết của Gould khiến sự tình trở nên phức tạp, hiện hắn không biết làm thế nào để xúc tiến mối quan hệ với Thomas trở nên gắn bó hơn.



"Tất nhiên... Hừ, nếu hắn chết thì ta cũng không bỏ qua!" Thomas hung tợn nói: "Ta muốn đem xác hắn treo tại trước cửa gia tộc để thị chúng, cho kẻ khác biết kết cục của những kẻ dám đắc tội với gia tộc Lancer chúng ta!"



"Điều này là đương nhiên…" Keweitan gật đầu đồng ý.



Trong xã hội thượng lưu các đại gia tộc có thực lực kinh người thường áp đảo cả pháp luật. Gia tộc Lancer là nơi lãnh địa tư nhân, kẻ dám xông vào thì chủ nhân có quyền hạn xử trí tuyệt đối. Đem thi thể treo tại cửa tuy vô nhân đạo nhưng cũng không ai dám tới bắt bẻ. Nhất là thực lực gia tộc Lancer đang cường đại vô tiền khoáng hậu, có ai nguyện trêu chọc vào tổ kiến lửa này? Keweitan còn có ý giết gà răn khỉ với những kẻ khác.



"Gia chủ, ngài có thể nói với Mr. Jetson châm chước cho Dương Minh sống thêm một chút được không? Ta muốn tự tay đâm thằng giặc này để báo thù rửa hận đứa cháu Gould của ta!"



"…Được" Keweitan do dự một chút, tuy làm phiền anh họ thì không ổn lắm nhưng lúc này hắn đang muốn lấy lòng Thomas, để lão thoải mái báo thù thì lão mới thành tâm phụ tá hắn, vị trí gia chủ càng lúc càng ổn.



"Gia chủ, đã làm phiền ngài. Những lời ta vừa hứa khi trước nhất quyết không nuốt lời!" Thomas đảm bảo với Keweitan.



"Được rồi" Keweitan thở dài cầm điện thoại trên tay bấm nút sau đó nói: "Anh họ Jetson, em là Keweitan đây, có sự tình nhỏ đành phiền anh một chút, tên Dương Minh kia còn sống không? Hắn vẫn còn chút hữu dụng với chúng ta..."



Keweitan biết Jetson tuyệt đối sẽ giữ thể diện cho hắn, khi trước anh họ nhận lời mời trở về trợ giúp hắn đã nói lên tâm ý của người, xuất phát từ sự tôn kính hắn luôn dùng giọng điệu khách khí. Nhưng hắn lẳng lặng chờ một lúc cũng không thấy trong điện thoại truyền ra bất kỳ thanh âm nào.



"Jetson? Anh đang ở đâu? Có nghe em nói gì không?" Keweitan có chút ngạc nhiên nói tiếp vào điện thoại. Bất quá đợi một lúc lâu điện thoại vẫn không có bất cứ động tĩnh gì khiến hắn nhất thời nhíu mày.



"Gia chủ, Mr. Jetson tức giận rồi sao? Nếu như thế thì thôi cũng được…" Thomas tuy rất muốn tự tay đâm Dương Minh nhưng nếu không thể cưỡng cầu cũng đành thôi.



"Chắc không phải. Mặc dù vẻ ngoài anh họ lạnh lùng nhưng không phải là người không hiểu đạo lý, hơn nữa cũng rất nể mặt tôi..." Keweitan nói: "Có lẽ anh họ không đem theo điện thoại trên người."



Đến nước này Thomas đành gật đầu im lặng.


"Sao ngươi biết Jetson có chuyện phải rời khỏi đây?" Dương Minh không thể tin hỏi lại.



"Ta dùng điện thoại liên hệ với anh họ nhưng không được, đang đi bắt ngươi nhưng đột nhiên rời đi chắc chắn là có chuyện quan trọng. Nếu không ngươi còn ở đây mà vênh váo sao!" Keweitan vẫn nghĩ là Jetson sẽ mau chóng quay về nên không hề giấu diếm.



"Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng người chết mà còn có thể mở miệng nói chuyện." Dương Minh gật đầu nói: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, cũng không ngại nói cho ngươi biết Jetson đã biến thành một một làn khói xanh, nếu hắn còn có thể mở miệng nói chuyện thì đúng là ngươi đã gặp quỷ!"



"Cái gì, ngươi nói cái gì? Jetson đã chết?" Sắc mặt Keweitan nhất thời đại biến, không thể tưởng tượng nổi, giật mình nhìn Dương Minh: "Không thể, ngươi gạt ta, Anh họ Jetson thần công cái thế thiên hạ vô địch, làm sao có thể bị ngươi đả bại? Thân thủ của ngươi vốn là kém cả Vương Tung Sơn..."



"Ai nói cho ngươi là ta không bằng chú Vương?" Dương Minh thản nhiên trả lời." Đó là ngươi tự tưởng tượng chăng?"



"Ta …" Keweitan nhất thời á khẩu, đích xác chuyện này là hắn phán đoán mà thôi: "Vậy sao khi trước không phải là ngươi mà lại là Vương Tung Sơn tới?"



"Nguyên là chúng ta nghĩ giết một kẻ như Gould không cần tốn sức như vậy. Chú Vương tới đây chỉ là muốn cảnh cáo các ngươi. Thật không ngờ các ngươi lại từ cái nơi kêu là trung tâm gì gì đó tìm được một người tới giúp." Dương Minh thản nhiên giải thích: "Thật ra tên Jetson đó rất khó giải quyết nhưng cũng coi như hắn xui xẻo, khi không lại nhảy vào cái nồi hơi đằng kia làm chi, rồi lại bị chết cháy trong nháy mắt."



"Chết cháy dưới.." Sắc mặt Keweitan vô cùng hoảng sợ! Dương Minh dám đứng ở đây ngang nhiên ăn to nói lớn vậy, lại còn nghênh ngang chưa vội động thủ! Chẳng lẽ Jetson thật sự đã chết rồi?



"Ài" Dương Minh thở dài: "Xem ra võ công cao tới đâu, cũng sợ bị thiêu cháy a!"



"Ngươi biết anh họ tới từ trung tâm mà còn dám hạ tử thủ?" Trong mắt Keweitan rốt cục xẹt qua một tia sợ hãi, là nỗi sợ hãi khi thần chết cùng chiếc lưỡi hái đầy máu tới gõ cửa nhà!



"Trung tâm là nơi nào? Chẳng lẽ rất đặc biệt sao?" Dương Minh lúc trước nghe Jetson nói qua nhưng chưa rõ manh mối gì.



"Hừ, ngươi dám đắc tội với trung tâm thì cứ đợi cả gia tộc bị giết!" Keweitan oán hận nói: "Anh họ rất lợi hại nhưng là sau lưng còn có tiến sĩ Benjamin lợi hại hơn gấp trăm lần, đến lúc ngài tiến sĩ phát hiện Jetson chết thì cũng là ngày tử của ngươi!"



"Tiến sĩ Benjamin?" Lần đầu Dương Minh nghe thấy tên này, lẳng lặng ghi tạc trong lòng. Đã đắc tội với đối phương thì sợ hãi cũng không thể giải quyết việc gì. Ngày sau cần cẩn thận đề phòng một chút.