Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1432 :
Ngày đăng: 11:39 19/04/20
Vì vậy Dương Minh tạm thời để cho Hắc Ưng bang một đường lui. Nếu bọn này không trêu chọc hắn hoặc không đem ma túy đến Trung Hoa thì cứ việc mà tiêu dao khoái hoạt. Còn không thì. hừ hừ.
Hiện tại tình thế phức tạp, thế lực thần bí đứng phía sau Hữu trưởng lão, rồi lại thêm Trung tâm gì đó. Phía trước sói cản mà phía sau hổ rình. Lúc này lộ thực lực ra không phải một hành động sáng suốt.
Còn việc Hắc Ưng bang bán ma túy cho nước khác. Dương Minh đâu phải cảnh sát hình sự quốc tế hoặc là siêu nhân giữ gìn nền hòa bình thế giới nên quản hết được sao?
Trong lòng Dorodenkhông cũng đang có tính toán, nếu thân phận người này là giả thì hắn lập tức trở mặt, khiến đối phương vĩnh viễn nằm lại nơi đây. Chỉ thấy hắn lấy điện thoại bấm số, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
"Ngài khỏe chứ, Chu quản gia?" Khác với lúc đối thoại cùng Dương Minh, giọng điệu của Dorodenkhông trở nên nịnh hót.
Sự thay đổi này khiến Dương Minh sinh lòng khinh bỉ, khi trước còn tưởng rằng tên này là một kẻ làm đại sự hơn hẳn Victor De Ruff. Thì ra là chưa rõ thân phận Dương Minh nên mới bình tĩnh như thế.
Chỉ nghe điện thoại bên kia thản nhiên hồi đáp: "Hơn một tháng trước Chu quản gia đã cáo lão hồi hương, anh là ai? Tìm lão có việc gì?"
Lập tức Dorodenkhông liền biến sắc nói: "Cái gì? Chu quản gia cáo lão hồi hương sao? Sao có thể thế được, người trong gia tộc sát thủ không phải là cả đời cũng không thể rời đi sao?"
Dorodenkhông là đại hắc đạo nên cũng biết một chút về quy củ này. Đừng nói việc của Chu quản gia vô cùng kỳ quái. Như trong Hắc Ưng bang của hắn, các thành viên quan trọng muốn nghỉ cũng không phải dễ dàng, nhất định phải chịu sự của giám thị bang phái.
"Việc này chúng tôi không cần giải thích với anh!" Chỉ nghe đối phương lạnh lùng nói: "Anh là ai? Gọi đến đây có việc gì?"
Dorodenkhông thầm rùng mình nghĩ lại thân phận của mình, người ta là sát thủ gia tộc căn bản không cần giải thích cùng hắn, vội vàng nói: "Tôi là Nicolas Dorodenkhông tại trấn Meillat ở nước Nga. Là người thường hay liên lạc với quý tổ chức, xin hỏi có thể mời lão Charles tiên sinh nghe điện một lần được không?"
"Lão Charles tiên sinh đang bề bộn nhiều việc. Anh rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng nói bên kia không vui và lại còn có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Xin hỏi ngài là quản gia mới sao? Ngài họ gì?" Nhất thời Dorodenkhông lâm vào khó khăn. Nếu nói thẳng là muốn nhờ lão Charles tiên sinh xác nhận điều gì thì chắc chắn đối phương không cần suy nghĩ liền cúp điện thoại!
"Tôi họ Kim, anh còn gì muốn nói không hả bang chủ Hắc Ưng bang?" Đối phương rất nhanh đã thông qua máy tính tra được thân phận của Dorodenkhông, bất quá ngữ khí vẫn lạnh như băng.
"Vâng! Lão Charles tiên sinh yên tâm, tôi biết phải đối xử thế nào!" Dorodenkhông rùng mình. Hiện tại hắn biết địa vị Dương Minh tuyệt đối không thấp. Dám dùng khẩu khí như thế nói với cùng Kim quản gia cùng lão Charles. Không thể nghi ngờ, nhất định phải là nhân vật cao cấp trong gia tộc Hồ Điệp!
"Được rồi, Dorodenkhông tiên sinh, hiện tại ông thả người được chưa?" Dương Minh thản nhiên hỏi.
"Điều này. là đương nhiên!" giờ phút này trong lòng Dorodenkhông đau khổ vội vàng đáp: "Để tôi điện cho thư ký, bảo hắn đưa hai vị tiểu thư lại đây!"
"Không cần, cứ chuẩn bị một con tàu nhỏ rồi đưa các cô ấy tới đó, tôi cũng đến đó luôn!" Dương Minh khoát tay áo phân phó.
"Vâng, để tôi đi chuẩn bị!" Dorodenkhông vội vàng nói.
"Đừng có động chân động tay trên tàu. Tôi nghĩ ông cũng không ngu ngốc làm vậy phải không?" Đột nhiên, toàn thân Dương Minh tỏa ra sát khí nhắc nhở một câu. Nếu tàu có vấn đề hắn vẫn có thể thoải mái bơi trở về, nhưng không thể để Trần Mộng Nghiên cùng Victoria chịu đựng trong nước biển lạnh như băng mùa này.
"Tôi sao dám!" Dorodenkhông cười khổ có chút tự giễu nói: "Hắc Ưng bang nhỏ bé này trong mắt gia tộc Hồ Điệp hay gia tộc Charles chẳng khác nào một con kiến."
"Tốt lắm, nhưng tôi còn một lời khuyên, chẳng biết ông có muốn nghe không?" Dương Minh thỏa mãn gật đầu đứng lên, chuẩn bị xuống xe bỗng nhiên nghĩ tới điều gì xoay người hỏi.
"Lệ tiên sinh, tôi đang chăm chú lắng nghe!" Dorodenkhông nghiêm sắc mặt nói.
Dương Minh lạnh lùng nói: "Lần này tôi không truy cứu nữa. Nhưng mà sau này còn để tôi thấy người Hắc Ưng bang các ông buôn ma túy ở Hoa Hạ thì tự biết hậu quả!"
"Điều này. Được rồi, tôi biết nên làm như thế nào!" Dorodenkhông đâu muốn bị diệt bang, tuy rất đau lòng nhưng sau này đành phải bỏ lại một thị trường rộng lớn vậy.
"Hy vọng ông nói được thì làm được, Nếu không thì. Hắc hắc, quên nói cho ngươi biết ta thường ở Hoa Hạ đó." Dương Minh vỗ vai Dorodenkhông sau đó rời khỏi xe. Hắn cười khổ rồi cũng xuống theo, phân phó vài câu với gã thư ký sớm đợi ở ngoài.
Tên thư ký không rõ vì sao Bang chủ lại phân phó như thế, chỉ dám dùng ánh mắt kinh nghi bất định liếc Dương Minh một cái rồi bước nhanh đi chấp hành mệnh lệnh!