Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1434 :
Ngày đăng: 11:39 19/04/20
Trong lòng Dương Minh khẽ rùng mình một cái nhưng rất nhanh phán đoán. Khi trước hắn đã dùng dị năng kiểm tra qua trên thuyền, ngoài trừ Trần Mộng Nghiên và Victoria thì không còn ai khác! Vì vậy người tập kích hắn chắc chắn là Victoria! Đối mặt với công kích nhanh nhẹn kia, hắn uốn người sang một bên tiện tay ra đòn hóa giải.
"A!" Victoria la khẽ một tiếng, không ngờ thân thủ người tới lại cao cường đến thế, dễ dàng tránh được đồng thời bắt được cổ tay của nàng!
"Victoria, là tôi!"
"Anh." Nghe thanh âm quen thuộc nhưng thấy một gã đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi, Victoria đang kinh ngạc thì Trần Mộng Nghiên lại vui mừng kêu lên: "Dương Minh, là anh!"
Nói xong trực tiếp lao tới nhào vào lòng gã trung niên. Dương Minh cũng thuận thế ôm sát nàng nhưng có chút kỳ quái hỏi: "Mộng Nghiên, sao em có thể nhận ra anh nhanh vậy?"
"Giọng nói, ánh mắt của anh… Còn có mùi đàn ông đặc biệt từ người anh nữa. Anh vừa xuất hiện là em nhận ra ngay." Trần Mộng Nghiên không chút do dự nói.
"Ồ, dễ dàng nhìn thấu như vậy sao? Xem ra thuật dịch dung không có hiệu quả trước em." Dương Minh cười khổ vuốt mũi, tiện tay vuốt mặt khôi phục chân diện. Victoria đứng ở một bên nhìn không chớp mắt nhưng cũng không nhận ra hắn đã làm thế nào.
Dương Minh không thể không khâm phục trực cảm nhạy bén của phụ nữ, hắn tin dị năng của mình kín như áo trời không thấy vết chỉ khâu, vậy mà Trần Mộng Nghiên dễ dàng nhận ra.
Mà lúc này Trần Mộng Nghiên cũng nhận ra mình đang thất thố, sắc mặt đỏ lên cuống quít rời hắn ra mở miệng: "Chỉ là do trực giác thôi. Chẳng phải anh cũng có trực giác mạnh thế sao!"
Dương Minh gật đầu, sát thủ mà không có trực giác tốt thì chỉ là sát thủ hạng bét.
"Giờ không còn việc gì nữa, chúng ta quay về Tùng Giang thôi." Dương Minh nhìn sang Victoria.
"Vậy còn Hắc Ưng bang thì sao?" Victoria kỳ quái nhìn hắn hỏi lại:
"Tôi đã nói qua với bang chủ bọn chúng, sau này Hắc Ưng bang sẽ không dám xuất hiện tại Tùng Giang nữa." Dương Minh thản nhiên nói: "Giờ hai người nên vào bên trong khoang nghỉ ngơi. Tôi đi lái thuyền, có chuyện gì chờ về Tùng Giang nói sau!"
"Ừm, cứ nghe lời hắn." Victoria nghe vậy liền dừng thuyền. Mấy nhân viên biên phòng tuần tra ghìm súng, cảnh giác lên du thuyền.
"Mời các vị xuất trình giấy tờ tùy thân!"
Dương Minh đưa ra hai bản giấy chứng nhận cấp do Hạ Băng Bạc, một thân phận ở là cục điều tra ngầm bản còn lại là bộ đội.
Gã tuần tra hải cảnh xem xét giấy chứng nhận cục điều tra ngầm một lúc thì sắc mặt biến đổi. Nhìn Dương Minh một lượt hắn khách khí nói: "Dương tiên sinh, cảm ơn ngài phối hợp. Đã làm chậm trễ thời gian của ngài, các vị có thể khởi hành."
"Không sao." Dương Minh mỉm cười thu hồi giấy chứng nhận. Tàu tuần tra rất nhanh rời đi, du thuyền thì nhắm bến tàu chạy tới.
"Dương Minh, vừa rồi anh đưa giấy chứng nhận gì thế? Sao em chưa thấy qua?" Trần Mộng Nghiên có chút tò mò hỏi: "Cho em xem được không?"
"Không có gì, là trước khi đi chú Trần làm giúp anh để kiểm tra quá cảnh." Dương Minh liền lấy bản giấy chứng nhận bộ đội đưa cho nàng.
Ánh đèn ban đêm khá tối, ban nãy Trần Mộng Nghiên không nhìn thấy hắn có hai bản giấy chứng nhận, tiếp nhận rồi có chút ngạc nhiên:
"Giấy chứng nhận bộ đội?"
"Ùa, chỉ là một cái tên thôi, lúc sau trở về sẽ đem trả lại cho ba em" Dương Minh cười cười.
"Như vậy a, xem ra em đoán lầm. Còn nghĩ anh biến thành người trừ bạo an dân. Đến cảnh sát tuần tra cũng không dám làm khó…" Trần Mộng Nghiên có chút thất vọng lắc đầu.
Dương Minh cười thu hồi giấy chứng nhận, vừa ngẩng đầu thì gặp ánh mắt như cười như không của Victoria. Với khả năng quan sát nhạy bén của nàng hiển nhiên đã nhận ra khi nãy hắn đưa ra hai bản giấy chứng nhận. Có điều nàng không hỏi gì mà tiếp tục điều khiển du thuyền.