Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1436 :

Ngày đăng: 11:39 19/04/20


"Dương Minh, lúc này sao cháu lại tới đây?" Trần mẫu có chút kỳ quái, dù sao thời gian này theo lý thuyết Dương Minh phải đang ở trường mới đúng, hơn nữa cho dù có tới cũng không có chìa khóa mở cửa như thế a!



"A, mẹ, mẹ ở nhà sao?" Lúc Trần Mộng Nghiên thấy cửa đã khóa, vô ý thức cho rằng mẹ đã đi làm, cho nên nàng mới đưa chìa khóa để Dương Minh mở cửa, lại không nghĩ rằng trong nhà còn có người.



"Tiểu Nghiên?" Trần mẫu kinh ngạc kêu lên, lập tức vội lảo đảo chạy tới, vừa thấy được con gái thanh tú động lòng người của mình đang đứng trước cửa, Trần mẫu không nhịn được nước mắt tràn mi nói: "Tiểu Nghiên, thật sự con đã trở lại? Thật tốt quá, khiến mẹ lo chết đi được!"



Nói xong Trần mẫu lập tức ôm Trần Mộng Nghiên vào lòng, không ngừng vuốt ve lưng nàng, nói: "Tiểu Nghiên, nếu con mà không trở lại, mẹ sẽ chết mất!"



"." Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh ở một bên giống như cười mà không phải cười, lập tức có phần xấu hổ, có phần thẹn thùng nói: "Mẹ, Dương Minh còn ở bên cạnh mà!"



"Hử!" Lúc trước Trần mẫu đột nhiên thấy Trần Mộng Nghiên về nhà, quá mức hưng phấn cùng vui sướng, cho nên chỉ chú ý đến Trần Mộng Nghiên mà quên đi Dương Minh ở bên cạnh, nghe Trần Mộng Nghiên nhắc nhở, mới nghĩ đến bên cạnh còn có người, lập tức cảm thấy thập phần xấu hổ nói: "Dương Minh, xấu hổ quá, để cháu chê cười rồi, cô vui quá, kích động quá cho nên."



"Không sao mà, cô Trần, cô quan tâm quá sẽ bị loạn đấy thôi!" Dương Minh cười nói: "Khi cháu vừa thấy Mộng Nghiên cũng như vậy mà."



Victoria không lên lầu, nàng lưu lại trong xe, Dương Minh không để cho nàng lên, nếu không, đến lúc đó một số việc không dễ giải thích, mà Dương Minh cũng không muốn Victoria lộ ra thân phận, bởi vì một bộ phận trong đó liên quan tới chính mình.



Trần mẫu rất thoả mãn vì Dương Minh biết thức thời, cười cười nói: "Đúng vậy, Mộng Nghiên, tại sao con có thể trở về vậy? Cha con rốt cuộc vì con mà thả tên tội phạm kia ra sao? Coi như lão có chút lương tâm, biết việc nào quan trọng hơn!"



"Dạ?" Trần Mộng Nghiên nghe xong Trần mẫu nói, ngẩn người, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn mẹ mình, rốt cuộc mới hiểu ra ý của mụ mụ, nàng dở khóc dở cười nói: "Mẹ, là Dương Minh cứu con về."



"Dương Minh?" Trần mẫu không thể nào tưởng nổi đem ánh mắt chuyển về hướng Dương Minh nói: "Mộng Nghiên nói thật hả? Không phải ba của con dùng tên buôn ma túy kia đổi lấy tự do của con à?"



"Mẹ, cha sao có thể là loại người như vậy chứ? Cho dù có dùng tên buôn ma túy kia đổi lấy tự do của con, con cũng xem thường ba ba." Trần Mộng Nghiên lắc đầu, có phần dở khóc dở cười nói: "Là Dương Minh nhờ quan hệ trao đổi với tên thủ lĩnh Hắc Ưng bang kia, sau đó mới đưa con cùng chị Mộng Hi về.



"Nhờ quan hệ sao?" Trần mẫu hiển nhiên không có đơn thuần như Trần Mộng Nghiên, tự nhiên không tin lý do mà Dương Minh dùng để thoái thác này, phải biết rằng Trần Mộng Nghiên cùng Victoria chính là lợi thế trong tay thủ lĩnh Hắc Ưng bang, há có thể đơn giản thả ra? Cho dù là có quan hệ, chỉ sợ thủ lĩnh Hắc Ưng bang kia cũng không đồng ý a!



Trực giác của Dương Minh rất nhạy cảm, thoáng cái nhận ra Trần mẫu đang hoài nghi, thế cho nên hắn cười cười nói: "Nếu người bình thường thì đám Hắc Ưng bang tự nhiên sẽ không nể tình, nhưng mà người này là người hợp tác làm ăn với cha cháu, hiện giờ là tộc trưởng của đệ nhất đại gia tộc Châu Âu gia tộc Buffon, thế lực tương đối khổng lồ tại có, mà nước Nga cũng thuộc về một quốc gia Châu Âu, cho nên Hắc Ưng bang không thể không thỏa hiệp."




"Không có, người lái thuyền là chị Mộng Hi, sau đó lại là Dương Minh, con toàn ngủ không à, cho nên cũng không có mệt." Trần Mộng Nghiên cười nói.



"Chị Mộng Hi.Con nói là Trần Mộng Hi kia sao?" Ánh mắt Trần mẫu ngưng trọng. Nhớ tới cô bé bị bắt cóc cùng Trần Mộng Nghiên kia. Lúc trước bởi vì lo lắng cho an nguy của Trần Mộng Nghiên cho nên không nghĩ tới thân phận của Trần Mộng Hi, hiện tại đã bình tĩnh lại, Trần mẫu ngược lại là có chút hoài nghi: "Tiểu Nghiên, con nói thật cho mẹ biết, cô bé Trần Mộng Hi kia rốt cuộc là ai?"



"Người nào ạ? À, không sao đâu, đó chính là một người thân của Dương Minh, nhà ở Đại Sơn tới đây cùng học một lớp với con." Trần Mộng Nghiên chớp chớp con mắt, cũng không có nói ra thân phận chân thực của Victoria. Trần Mộng Nghiên ẩn ẩn cảm thấy những thứ này hẳn là bí mật, Trần Mộng Hi đã thẳng thắn với chính mình, mình cũng không thể tùy tiện nói lung tung về nàng, tránh tạo thành phiền toái không cần thiết.



"Thân thích?" Trần mẫu nhíu nhíu mày nói: "Tiểu Nghiên, con cũng đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, sao cho tới bây giờ mẹ chưa có nghe nói qua Dương Minh có anh em gì, Dương gia có họ hàng gì ở Đại Sơn a? Chắc cũng là bạn gái của nó đó?"



"Gì ạ?" Trần Mộng Nghiên có phần kinh ngạc, lại có phần khó hiểu nhìn mẹ mình.



"Hài tử này, sao lại sơ ý như vậy?" Trần mẫu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con gái, yêu thương nói: "Mẹ hoài nghi cái cô Trần Mộng Hi kia liệu có phải là có quan hệ gì với Dương Minh hay không? Hoặc cũng là bạn gái của hắn?"



"Hả?" Lúc trước Trần Mộng Nghiên còn tưởng rằng mụ mụ hoài nghi thân phận của Trần Mộng Hi có vấn đề, không có nghĩ rằng mụ mụ lo lắng chính là vấn đề này! Nàng dở cười dở khóc nói: "Mẹ, mẹ đa tâm rồi, khẳng định chị Mộng Hi không phải như thế đâu, cái này con có thể khẳng định!"



"Thật không? Không phải là tốt rồi!" Trần mẫu nhẹ gật đầu, nhìn Trần Mộng Nghiên chắc chắc như vậy, cũng không đề cập tới vấn đề này nữa: "Vậy được rồi, chúng ta vào nhà bếp thôi!"



Hai mẹ con đang nói chuyện, chuông điện thoại trong phòng khách bỗng vang lên, Trần mẫu đi tới nhấc điện thoại lên nói: "A lô, xin chào, cho hỏi ngài tìm ai vậy?"



Trần mẫu tưởng là bạn học của Trần Mộng Nghiên hoặc là đồng sự của Trần Phi gọi tới, cũng không quá để ý. Nhưng điện thoại lại truyền tới một thanh âm quen thuộc." Tiểu Ngọc à, là đại ca Trần Trí Phú đây!" Bên kia điện thoại truyền tới giọng nam nhân.



"A, là anh họ a!" Tên gọi của Trần mẫu là Trần Phương Ngọc, tiểu Ngọc là nhũ danh của nàng. Nàng cùng Trần Phi đều là tới từ Trần gia thôn, quanh mười dặm người của Trần gia thôn đều có quan hệ thân thích, anh họ, em họ, anh em vợ..., đủ cả, Trần Trí Phú này chính là một trong số đó, cũng là một nhân vật nổi danh trong thôn.



Nói là anh họ, thật ra một ít quan hệ thân thích thật sự với Trần Phương Ngọc cũng không có, chẳng qua là người trong thôn thường gọi như vậy thôi. Trước kia Trần Trí Phú từ Nghiễm Châu đem đồ điệnt tử tới phương bắc bán, thu được một số tài sản, hiện tại kinh doanh công ty nông sản, quy mô coi như không tệ, một năm cũng có doanh thu ngàn vạn tệ, là danh nhân của Trần gia thôn.



Đương nhiên Trần Trí Phú cũng không tính là người giàu nhất Trần gia thôn, người giàu nhất ở Trần gia thôn là em ruột của Trần Trí Phú, Trần Trí Nghiệp, nhưng mà trước kia Trần Trí Nghiệp bởi vì đắc tội với một tên đại lưu manh tên Hồ lão tam ở Tùng Giang, lúc đó Hồ Tam một tay che trời tại Tùng Giang, đừng nói mấy thôn huyện phụ cận Tùng Giang kia. Trần Trí Nghiệp chỉ đành chạy tới nơi tha hương, đi miền nam, cũng được tám năm rồi, cũng không nghĩ dưới cơ duyên xảo hợp, quen được một vị quý nhân, người này là một ông chủ lớn người nước ngoài, hiện ở trong nước gây dựng sự nghiệp. Trần Trí Nghiệp một mực làm việc cho hắn, hơn nữa rất được trọng dụng.