Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1440 :
Ngày đăng: 11:39 19/04/20
"Hắc hắc, đã lâu không có đánh hắn, ngược lại có hơi nhớ cảm giác lúc trước." Trên mặt Dương Minh lộ ra nụ cười tà ác, nhớ lại chuyện hồi xưa, hắn cảm thấy có chút hoài niệm.
"Đánh hắn?" Trần Mộng Nghiên hơi sững sờ, chợt nhớ tới chuyện ngày đó Dương Minh không có chuyện gì đều đi đánh Trần Tiểu Long, lúc trước nàng không cảm thấy gì, về sau chuyện này cũng dần bị quên lãng, bây giờ nghe Dương Minh nhắc lại, nàng không rõ liền hỏi: "Em nhớ rồi, ngày đó mỗi ngày anh đều tìm hắn, không phải là do."
Trần Mộng Nghiên nguyên bản muốn nói" do em" nhưng mà cha mẹ còn đang ngồi phía sau, tuy Trần Mộng Nghiên biết rõ mình nói nhỏ, cha me chưa chắc nghe được, nhưng mà vẫn có chút xấu hổ, sắc mặt đỏ hồng, lời tới miệng lại ngừng lại, tin tưởng chính mình không nói hết, Dương Minh cũng có thể hiểu ra.
Quả nhiên Dương Minh cười hắc hắc nói: "Tất nhiên là do em, thằng nhóc đó bịa đặt làm tổn thương tình nhân trong mộng của anh, anh đương nhiên không thể cho hắn sống tốt rồi!"
"Vậy cũng không thể tùy tiện đánh người chứ!" Trần Mộng Nghiên trợn mắt trắng dã liếc nhìn Dương Minh, trái lại cũng không có tức giận, tuy nàng không thích Dương Minh tùy tiện sử dụng bạo lực, thế nhưng lúc đó cách làm của Trần Tiểu Long thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét, cho nên Dương Minh đánh Trần Tiểu Long, trong lòng Trần Mộng Nghiên ngược lại cảm thấy thỏa mãn.
"Đánh hắn còn nhẹ đó, không trừng phạt hắn mới khiến anh tức chết!" Dương Minh lặng lẽ cười nói: "Nhưng mà anh phỏng chừng, tới lúc hắn chuyển trường cũng không biệt lý do tại sao anh lại đánh hắn."
Trần Mộng Nghiên nghe xong Dương Minh nói, không khỏi buồn cười: "Ngay cả em cũng không biết anh vì sao lại đánh hắn, hắn làm sao mà biết được chứ? Nhưng mà lúc trước sao anh không có biểu hiện gì ra vậy?"
"Khi đó chênh lệch của em và anh quá lớn, kết quả khi biểu lộ phỏng chừng không tốt hơn bao nhiêu so với tên Trần Tiểu Long kia, Vương Chí Đào đều bị cự tuyệt, anh tự nhiên không dam nếm thử." Dương Minh thản nhiên nói.
"."
Trần Mộng Nghiên Dương Minh lại nói trắng ra như thế, khuôn mặt có chút nóng lên: "Vậy chênh lệch hiện tại không lớn sao?"
"Hiện tại à." Dương Minh cười ha ha, nói thật, cuộc sống tốt đẹp của Dương Minh bây giờ hoàn toàn là nhừ vào bộ kính mắt thấu thị kia, tuy kính mắt chỉ có thể khiến một ít phương diện cuộc sống tốt hơn, nhưng cũng khiến lòng tự tin cua Dương Minh lên tới đỉnh điểm, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Dương Minh quyết định truy cầu Trần Mộng Nghiên.
Nói cách khác nếu như không có bộ kính mắt này, chỉ sợ hiện tại Dương Minh sẽ đi trên một con đường khác, tầm thường vô vị, cùng một chỗ với đám bạn đại học tam lưu hoặc là đi làm công nhân.
Hết thảy đều thay đổi, cha mẹ làm công nhân, bản thân mình thi vào trường cao đẳng.
Lâm Chỉ Vận ở đâu? Chu Giai Giai ở đâu? Triệu Oánh có thể ở lại Tứ Trung dạy học không? Trần Mộng Nghiên có thể bị Vương Chí Đào cưa đổ hay không? Vương Tích Phạm có thể gặp chuyện không may ngồi tù không? Nếu như không có kết giao với Trần Mộng Nghiên, mình có thể cãi nhau với Trần Mộng Nghiên rồi gặp Lam Lăng? Có thể trong lúc ước hội gặp Tiếu Tình hay không? Nếu như không có thi đậu đại học, còn có thể cùng chị họ ước hẹn? Còn có thể gặp Tôn Khiết sao? Không có dị năng, trong cuộc sống sau này, Dương Minh có thể cam chịu sau đó mất đi lòng tin? Còn có thể được Phương Thiên thu làm đệ tử? Còn có thể phát sinh quan hệ với Vương Tiếu Yên? Hết thảy chuyện này đều sẽ biến thành một biến số, sai một ly, kiếp này mình cũng sẽ không bao giờ gặp mặt những người này. Quan trọng nhất là, nếu như mình không có được Phương Thiên thu làm đệ tử, cũng sẽ không thể ở trên tàu Elise thí luyện, cũng không gặp đại minh tinh Thư Nhã, duyên phận giữa mình và Tô Nhã có thể bị chặt đứt hay không? Bao nhiêu năm sau năm tháng vô tình có đáp lại mối tình si của một thiếu niên?
Trong lòng Trần Trí Phú hiểu rõ, Trần Trí Nghiệp mặc dù phát đạt, nhưng dù nói thế nào cũng là em trai của lão, không phải là tiền tài của bản thân mình, cho nên lão cũng không dám thái quá với Trần Phi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Phi gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn tên bảo vệ kia, rồi hỏi Trần Trí Phú.
"Còn không phải là tên bảo vệ nho nhỏ này chọc tôi tức giận sao, vừa lúc Trần Phi huynh đệ tới, trực tiếp goi điện cho lão tổng bọn họ, để cho lão tổng hắn đem xe của tôi vào trong bãi!" Trần Trí Phú thấy Trần Phi giống như thấy được vị cứu tinh, nói: "Mẹ hắn, ép người quá đáng, một tên bảo vệ nho nhỏ của quán ăn cũng cứng đầu như vậy, tôi xem chủ quán cơm này cũng ít được chỉnh đốn, Trần Phi huynh đệ, chuyện này không thể không giải quyết, cậu tìm cách thu thập bọn họ một chút! Tôi không tin người trong quán rượu đều sạch sẽ cả!"
Trần Phi nghe Trần Trí Phú nói, hơi sững sờ, cũng biết ý của lão chính là đơn giản kiểm tra trong quán rượu một chút, bất quá trong quán rượu này. Thật sự không có gì!
Sắc mặt của Trần Phi hơi cổ quái nhìn Dương Minh, ông chủ của quán rượu này chính là Dương Minh, để Trần Phi đi thu thập Dương Minh? Dương Minh làm ra vẻ vô tội nhún vai, cười cười nhìn Trần Phi.
"Trí Phú, quán rượu này là xí nghiệp an ninh cấp dưới thuộc về sản nghiệp của công an, tôi cũng không thể làm gì được, xe đỗ ở ven đường, chỉ cần bảo vệ chú ý là được, không có vấn đề gì đâu." Trần Phi ho khan một tiếng, giải thích.
"Hả?" Sau khi Trần Trí Phú nghe Trần Phi giải thích, nhất thời kinh ngạc, lão không nghĩ quán rượu này lại có bối cảnh như vậy, lão vốn cho rằng đây chỉ là một quán rượu kinh doanh bình thường mà thôi.
Trần Trí Phú cũng không ngu, Trần Phi đã nói như vậy, nếu như lão tiếp tục dây dưa, như vậy bằng với việc không nể mặt mũi của Trần Phi, người ta tới dự tiệc, nếu bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà không vui, thật sự không đáng, nếu như Trần Phi đã mở miệng, Trần Trí Phú cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Lão ném chìa khóa cho tên bảo vệ kia, rồi cười nói: "Cậu thấy rồi đấy, đây cũng coi như người nhà, xích mích lúc trước, tiểu huynh đệ chớ có để lòng nha, sau khi đỗ xe xong, hãy đem chìa khóa lên lầu sáu cho tôi là đượ!"
Tên bảo vệ kia sau khi nghe Trần Trí Phú nói vậy, tâm tình cũng được buông lỏng, hắn sao dám để trong lòng đây? Loại chuyện này thường xuyên gặp phải. Hắn cảm kích liếc mắt nhìn Trần Phi, sau đó nhận lấy chìa khóa rồi nói với Trần Trí Phú: "Được, tiên sinh ngài yên tâm đi, đỗ xe ở lề đường sẽ không có vấn đề gì, tôi sẽ cẩn thận nhờ người bên kia trông coi là được!"
"Không dám, không dám." Trần Trí Phú phất tay, lão có thể làm bộ ngưu ở trước mặt bảo vệ, nhưng nếu tiếp tục làm bộ ngưu ở trước mặt Trần Phi mà nói.Thật có chút thừa thãi, cho nên lão ra vẻ rộng lượng không thèm để ý đên tên bảo vệ kia, quay đầu nhìn về phía Trần Phương Ngọc, nhiệt tình nói: "Tiểu Ngọc em gái, mấy năm không gặp, cô vẫn còn rất trẻ nha!"
"Ha hả, còn trẻ gì nữa đâu, con gái cũng đã hai mươi rồi, em cũng thành lão thái thái rồi." Trần Phương Ngọc cười cười, mặc dù biết Trần Trí Phú chỉ nói khách sáo mà thôi, thế nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng.
"Đúng vậy a, chỉ chớp mắt Mộng Nghiên đã lớn như vậy." Trần Trí Phú xoay người nhìn Trần Mộng Nghiên, lục lọi trong túi lấy ra một bao tiền lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa tới trước mắt Mộng Nghiên, nói: "Mộng Nghiên, chú Trí Thúc cho cháu phiếu cơm này!"
"Cái này." Trần Mộng Nghiên có chút khó xử nhìn cha mẹ một cái, nàng không có ấn tượng tốt với Trần Tiểu Long, cho nên đối với Trần Trí Phú là một kẻ nhà giàu mới nổi, thô tục, ấn tượng cũng không được tốt, vì thế nàng càng không dễ dàng nhận đồ của người này.