Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 145 : Thiết cục

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


"Tin, tin, sao lại không tin chứ!?" Đầu trọc gật đầu hai cái nói: "Dương ca, anh là người lớn mà, muốn giết bọn em còn dễ hơn chơi gái nữa! Anh đại nhân đại lương đừng so đo với bọn em …"



Tóc xanh sợ đến mức muốn lòi cả ruột gan ra ngoài, hắn không ngờ rằng Trương Tân nói tìm người, người đó chính là Dương Minh! Dương Minh là ai? Chính là người đánh nhau không biết sống chết! Tóc xanh bình thường chỉ hù dọa học sinh, khi dễ người già, nhưng gặp phải thứ dữ như Dương Minh, thật sự không có cửa so sánh!



Dương Minh vốn muốn dạy dỗ họ một chút, bất quá nghĩ lại, bản thân đã đáp ứng Trần Mộng Nghiên không gây sự, quên đi, hôm nay coi như tha cho bọn mày một con đường! Vì vậy, buông thằng tóc xanh ra, phất phất tay, ý bảo bọn chúng có thể rời đi.



Trương Tân, Trần A Phúc, kể cả Vương Chí Đào, đều có gương mặt kinh ngạc, nhìn Dương Minh đắm đuối. Không ngờ rằng bốn tên lưu manh trong nháy mắt đã bị Dương Minh đuổi đi! Nhất là tên cầm đầu kia, bị Dương Minh nhét miếng tảo cao vào mồm mà ngay cả ho cũng không dám!



Trương Tân và Dương Minh tuy rằng quan hệ tốt, nhưng mà cũng chỉ ở trung học, còn thời điểm trước căn bản là không biết, dù hắn biết Dương Minh trong trường có thể đứng ra nói chuyện với đám học sinh hư hỏng, nhưng không ngờ rằng lời nói của Dương Minh đối với đám lưu manh cũng có lực chấn nhiếp!



Trương Tân cảm thấy may mắn khi làm bạn với Dương Minh, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải là Dương Minh, thì mình thật sự đã bầm dập rồi. Bị tóc xanh tán cho cái bạt tai, trước mặt Triệu Tư Tư mà đánh mất mặt mũi thì không tốt lắm!



Mà Vương Chí Đào còn khiếp sợ hơn! Lần trước chuyện của Trương Vũ Lượng có thể nói là trùng hợp, nhưng lần này mấy tên lưu manh lại hết sức e ngại Dương Minh! Cái này nói rõ là, Dương Minh cũng có chút địa vị! Vương Chí Đào suy nghĩ rất nhiều, bất quá cũng khó trách hắn, bởi vì trên đời này làm gì có trùng hợp nhều như vậy chứ!



Vương Chí Đào biết dùng cứng đối cứng với Dương Minh là không được, cho nên muốn thu thập Dương Minh phải dùng ám chiêu. Nhưng Vương Chí Đào nhớ đến Trần Phi, cha của Trần Mộng Nghiên, chỉ sợ mình chưa kịp ám hại Dương Minh mà mình đã bị vào cục cảnh sát!



Thật sự là, sợ sói rồi lại sợ cọp. Bất đắc dĩ, Vương Chí Đào đành phải nhẫn nhịn! Bất quá hắn không ngại gây rắc rối cho Dương Minh! Mặc dù tao không thể đối đầu với mày, nhưng dùng một chút tâm kế thì dư thừa!



Vương Chí Đào không biết là, Dương Minh cũng có ý tưởng như vậy! Nếu Dương Minh biết Vương Chí Đào có tư tưởng như hắn, chắc chắn không khỏi cười to hai tiếng!



Có người gọi cô Lý lại, lúc này cô Lý cũng đã chạy đến, nhìn thấy Dương Minh và Trương Tân liền hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại gây chuyện với người ngoài?"



"Không có việc gì! Chỉ là hiểu lầm thôi cô Lý" Dương Minh thản nhiên nói.



"Đúng, chỉ là một cái tảo cao dẫn đến huyết án!" Trần A Phúc là người duy nhất bị đánh, cho nên không vui.



"Hả?" Cô Lý sửng sốt: "Cái gì huyết án?"




"Tôi cũng nghĩ vậy, lớp trưởng, Dương Minh, hai người nghĩ sao?" Tất Vân Đào cũng tỏ quan điểm của mình.



"Cái này có được không?" Dương Minh cố ý hỏi: "Cái này thành chúng ta đang đánh bạc rồi"



"Thì có sao đâu, chúng ta đều đã là người trưởng thành!" Vương Chí Đào cố ý do dự một hồi rồi nói: "Tôi thấy rằng nếu chơi không quá lố thì không có việc gì!"



"Đúng vậy, Dương Minh, lớp trưởng đã nói như thế, cậu tốt xấu gì cũng phải nể mặt một chút chứ" Trần A Phúc đâm chọt vào: "Không phải cậu sợ thua tiền sao?"



"Vậy cũng được! Chúng ta chơi bao nhiêu!" Dương Minh làm ra vẻ khó xử gật đầu.



"Một lần một đồng, thế nào?" An Quyền Đào nói.



"Một đồng?" Dương Minh thầm nghĩ, con mẹ mày, mày không thể nói nhiều hơn sao? Chẳng qua trên mặt vẫn còn giữ vẻ khẩn trương: "Được"



Thấy Dương Minh đồng ý, ba người và Vương Chí Đào đều vui vẻ, hắc hắc, thằng này không biết chơi đánh bài, mày mà bắt đầu, chỉ sợ không chơi nổi!



Hai ván nữa trôi qua, Dương Minh đã hiểu được dụng ý của đám người này, bọn họ vẫn chưa bắt đầu hành động, mà vẫn thả cửa như cũ, Dương Minh lại thắng vài ván, chỉ một lát là hơn ba mươi đồng.



Trần A Phúc bị" quắc" cay cú ném bài xuống đất nói: "Một đồng chẳng có ý nghĩa gì, không có hứng thú gì hết"



"Vậy bạn nghĩ chúng ta nên chơi bao nhiêu?" Tất Vân Đào hỏi.



"Mười đồngg, thế nào?" Trần A Phúc đề nghị, tình thế trước mắt là một nhà Dương Minh thắng tiền, cho nên hắn không sợ Dương Minh cự tuyệt. Bài bạc là thế, khi thắng rồi, lại muốn thắng nhiều hơn!



Đáng tiếc, người trước mắt hắn là Dương Minh!