Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1462 :

Ngày đăng: 11:39 19/04/20


Ngoài là họ hàng xa thì Trương Bảo thường ngày đối với Trương Vũ Lượng cũng có điểm tốt nên hắn vẫn cố gắng giải thích, nếu như là người khác thì hắn đã sớm mặc kệ rồi.



- Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám.Trương Bảo vừa nghe hái cái tên này thì mặt tái đi, men rượu cũng bốc hơi hơn nửa.



- Tiểu Lượng, mày nói cái gì? Nói lại xem? Hắn là người quen của Báo ca sao?



- Đúng vậy. Tứ gia, chúng ta.



Trương Vũ Lượng cười khổ. - Tên khốn khiếp nhà ngươi sao lại không nói sớm, chuyện lớn như vậy sao lại không báo tao biết?



Tim Trương Bảo như muốn khỏi lồng ngực, thiếu chút nữa ngã lăn ta đất a.



Trương Bảo luôn muốn hợp tác làm ăn cùng với Bạo Tam Lập nhưng không có cơ hội. hôm nay cơ hội tự đến thì chỉ vì say rượu mà hắn lại lấy gậy đuổi đi, hắn sao lại không hận bản thân mình cơ chứ? Cơ hội thỏa hiệp ngàn năm có một lại mờ mắt bỏ qua, lại còn tạo cho người ta ác cảm!



- Tứ gia, lúc trước tôi đã muốn nói nhưng ngài. Trương Vũ Lượng phân trần.



- Tôi vừa mới nói được một chút thì ngài đã cắt lời.



Trương Bảo nghẹn họng trân trối nhưng vẫn cố nói cứng.



- Chuyện lớn như vậy thì dù tao cấm thì mày cũng phải nói!



Không phải cũng đã nói rồi sao!?. Trương Vũ Lượng nghĩ thầm, nếu không phải vì ông vừa tới đã làm loạn lên thì sự tình đã ổn thỏa.



Sắc mặt Tôn Côn cũng biến đổi, hắn đã từng nghe danh Bạo Tam lập và Hầu Chấn Hám ở Tùng Giang, không ngờ Dương Minh lại có quan hệ với hai người này.



Chứng kiến sự tình thay đổi chóng mặt khiến cảm xúc Tôn Côn vô cùng phức tạp! Tuy vật xem ra kết quả vẫn rất tốt a!



- Dương tiên sinh, khi nãy tôi không hiểu rõ, tại tôi say quá. Thật là rượu làm hỏng việc, là lỗi của tôi. Trương Bảo trên mặt kinh hãi nhìn Dương Minh.



- Lúc trước không phải ông nói dù có là Thiên Vương lão tử đến thì cũng phải làm cho tôi tàn phế sao? Dương Minh nhìn Trương Bảo hỏi vặn.



- Nếu Thiên Vương lão tử đến đây thì tôi mới dám cũng thế, còn không đến thì sẽ không dám, thực ra Thiên Vương lão tử làm sao mà tới được. Trương Bảo động não mau lẹ giải thích.



Dương Minh thiếu chút nữa cười rộ lên, còn có người vô liêm sỉ đến vậy sao? Còn có người có thể giải thích như thế quả thật khó tìm.



- Ha ha, nếu Thiên Vương lão tử tới thì tôi mới dám dánh tiên sinh, còn nếu không tới thì thì tôi phải đánh tôi vậy.


- Hả? Trương Vũ Lượng sững sờ mà ngay cả Trương Bảo và Dương Minh cũng há hốc mồm.



- Tôn Côn tiên sinh, có phải ngài còn giận chuyện trước đây, thật xin lỗi. Trương Bảo sửng sốt nhưng thầm nghĩ phải chăng Tôn Côn còn bất mãn?



Trước thì khác nhưng hiện Tôn Côn cùng đi với Dương Minh, thân phận cũng như thuyền lên theo nước, không thể dùng lẽ thường mà đãi được.



- Tức giận gì chứ? Tôi giận khi nào? Tôi không có giận. Tôn Côn cười lại khoát tay.



- Tôi không chuyển công ty nữa, cũng không phải tôi rách việc mà là vì Trương tổng vừa nói công ty sẽ thay đổi. Vậy sao tôi lại phải đi chứ? Coi như tôi trùng hợp ở lại đây làm nhân chứng cũng tốt!



- Sao? Trương Bảo hơi bất ngờ chợt cao hứng.



- Vậy thì quá tốt, Tôn Côn tiên sinh, anh cứ yên tâm, vài ngày nữa sẽ gặp lại để bàn việc hợp đồng, cam đoan không để anh thất vọng, nhất định sẽ không thua kém các công ty khác!



Trương Bảo đã quyết định thay đổi thì không cần sợ Tôn Côn giám sát hắn, ngược lại Tôn Côn ở lại chứng khiến công ty đổi, có khi tốt vài câu với Dương Minh thì tốt quá.



Trương bảo thân mật bắt tay Tôn Côn. - Tôn Côn, cảm ơn anh tin tưởng!



- Được rồi, Trương tổng đừng khách khí, anh Côn quyết định ở lại cũng là chuyện tốt. Sau này tôi sẽ thường xuyên lưu ý chuyện này.



Dương Minh sợ Trương Bảo còn oán niệm với Tôn Côn, dù ngoài mặt hoan nghênh nhưng ai biết lòng hắn nghĩ gì? Tri nhân tri diện bất tri tâm, vạn nhất Trương Bảo vờ vịt cho qua lúc này thì Tôn Côn sẽ thành cái gai trong mắt hắn! Dương Minh cẩn thận cảnh cáo hắn.



- Nếu như vậy sau này, Báo ca cũng không đánh nhầm người công ty anh, có anh Côn ở đây thì có thể làm nhân chứng!



Đánh nhầm sao? Trương Bảo giật mình than khổ, đến hắn cũng đã đánh nhầm. Nghe ý của Dương Minh. Nếu như có lúc nào Bạo Tam Lập muốn cho hắn một đao thì Tôn Côn cạnh bên sẽ trở thành ân nhân cứu mạng!



Nghĩ đến đây Trương Bảo thầm than nguy hiểm, sau này phải xem Tôn Côn như đại gia, khiến hắn nói đỡ giúp phần nào, không bị đánh nhầm lại khổ!



Tôn Côn thực ra cũng nghĩ như vậy, nếu Dương Minh đã dọa được Trương Bảo thì hắn ở lại hãng Đại Đức Nhã Trí. Trương Bảo chỉ có thể dùng lễ đãi hắn, dù có sang công ty khác cũng khó lòng được đãi ngộ như vậy.



- À vâng, đúng vậy! Trương Bảo ngẩn ra một thoáng rồi nói.



- Cứ như vậy đi, hiện tại tôi quyết định cho Tôn Côn tiên sinh chức vụ giám sát viên của công ty Đại Đức Nhã Trí, có thể đưa ra ý kiến về chế độ quản lý và phí thuê xe, đồng thời cũng thông báo việc này lại cho Dương tiên sinh, như vậy đối với việc thay đổi của chúng ta có thêm tính thuyết phục và khách quan.



Trương Bảo xoay chuyển đầu óc liền nghĩ ra một chức vụ cho Tôn Côn, cho hắn danh chính ngôn thuận đứng ra làm trung gian! Trương Bảo sợ rằng sau này hắn đã thay đổi mà Dương Minh vẫn không vừa lòng, lại kiếm cớ cho Bạo Tam Lập đến thôn tính thì công ty hắn chết lúc nào không biết.



Đã có Tôn Côn cùng tham dự thì Dương Minh dù không vừa chế độ mới cũng có phần Tôn Côn trong đó. Dương Minh luôn gọi một tiếng anh Côn thì quan hệ của hai người cũng không tầm thường, tin chắc rằng Dương Minh sẽ giữ thể diện cho Tôn Côn mà không làm quá.