Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1465 :

Ngày đăng: 11:39 19/04/20


- Hả? Tôi thấy thường ngày Vũ Tích hay nhắc tới Dương Minh với anh nên…Nếu như vậy là cậu tự tới sao?



Trầm Đại Kỳ quay về phía Dương Minh quát hỏi.



- Đúng vậy. Dương Minh ngây ngô gật đầu, đưa ánh mắt cổ quái nhìn Trầm Vũ Tích, cô bé này thích hắn sao? Xem ra còn ở nhà thường xuyên nhắc tới mới tạo thành hiểu lầm hiện giờ.



- Được rồi, vậy cậu nói một câu, cậu có cần Vũ Tích nhà chúng tôi hay là không? Trầm Đại Kỳ hỏi Dương Minh.



- Tôi. Nghe lão hỏi thì Dương Minh có cảm giác dở khóc dở mếu, giống như đang chào hàng con gái sao? Tuy rằng hiện giờ Trầm Vũ Tích hai chân tê liệt nhưng tướng mạo cũng không hẳn là đẹp như hoa hậu hoàn vũ, không phải cứ nói gả là gả luôn chứ?



- Cha, chuyện này thật quá hồ đồ. Trầm Vũ Tích thấy cha mình vẫn cứ rườm rà thì không thể nhịn được.



- Cha! Dương Minh chính là chủ tịch tập đoàn Danh Dương, đồng thời cũng là chủ tịch của khách sạn Bất Dạ Thiên bọn con, không phải bạn trai của con gái cha đâu!



- Hả? Trầm Đại Kỳ nhất thời tỉnh hẳn người, không dám tin nhìn Trầm Vũ Tích.



- Vũ Tích, con nói cái gì, Dương Minh không phải bạn trai của con sao?



- Vốn là không phải! Trầm Vũ Tích đỏ mặt lắc đầu.



- Hắn là chủ tịch tập đoàn các người sao? Trầm Đại Kỳ có chút xấu hổ liếc Dương Minh.



- Đúng vậy, anh chính là chủ tịch tập đoàn tụi con! Trầm Vũ Tích gật đầu.



- Nếu nói vậy thì hắn thực sự không phải bạn trai con sao? Trầm Đại Kỳ vẫn nghi hoặc gãi đầu.



- Đương nhiên không phải! Trầm Vũ Tích cắn môi, sắc mặt đỏ bừng cúi đầu, hôm nay cha nàng làm như vậy thì sau này còn mặt mũi nào để gặp Dương Minh nữa!



Trầm Đại Kỳ vỗ ót một cái đổi cách xưng hô với Dương Minh. - Chuyện này…Dương chủ tịch, tôi thật là có lỗi quá, lại cứ nghĩ cậu là bạn trai Vũ Tích, già rồi mà còn bêu xấu như vậy, ngại quá.



- Không sao, chú Trầm.Dương Minh cười khổ. - Biết rõ thì tốt rồi, khi nãy cháu còn tưởng đắc tội với chú rồi chứ.



Dương Minh không có ác cảm gì với người đàn ông trung niên chân chất này, nhìn ông ta lại nhớ tới cha mình.



- Ài…. Trầm Đại Kỳ cười khổ.



- Cũng đều do tiểu nha đầu Vũ Tích đáng giận kia, lúc nào cũng nhắc tên của cậu, lại còn úp úp mở mở khiến tôi còn tưởng …



- Cha, nếu người còn nói nữa thì sau này con mặc kệ người. Trầm Vũ Tích cũng thật sự tức giận. Cha đem hết chuyện của nàng nói tuốt ra, sau này nàng còn dám gặp Dương Minh sao.



- Được, không nói, không nói nữa! Trầm Đại Kỳ cũng hoảng lên, nhanh chóng khép miệng lại.



Đối với tâm sự ngây ngô của cô bé Vũ Tích, Dương Minh cũng không dám cười, trong lòng lại càng thêm nặng nề. Bình thường thì không nói, nhưng hiện tại chỉ cần một lời nói không đúng sẽ làm thương tổn đến nàng.



Dương Minh khó xử cứ đứng đực ra đó, không biết nên nói gì.



- Dương. Dương chủ tịch, anh không cần nghe ba em nói lung tung đâu. Thấy Dương Minh ngẩn ra thì Trầm Vũ Tích khó khăn mở miệng giải thích.



- Trước đây anh đã cứu em, em biết ơn anh nên có nhắc tới vài lần, khiến cho cha em hiểu lầm.



- Em cứ gọi tôi là Dương Minh, gọi Dương chủ tịch nghe không quen. Dương Minh cười khổ khoát tay.
- Được, vậy sau khi đặt chỗ rồi thì nhắn tin cho em là được.



- Ok, lúc đó sẽ gửi tin nhắn.



Cúp điện thoại, Dương Minh nói với Bạo Tam Lập. - Đi khách sạn quốc tế, giúp tôi đặt một phòng riêng.



- Được. Bạo Tam Lập gật đầu nổ máy xe.



Lúc này tâm tình Triệu Oánh cũng khá khẩn trương. Buổi trưa Tôn Khiết cứ thúc dục bên tai khiến nàng ngu ngơ đồng ý.



Khi đi học buổi chiều thì lí trí đã trở lại, nàng cảm thấy có chút khó xử, lấy đâu ra lý do để hẹn Dương Minh đây?



Không lẽ lại nói bạn mình muốn gặp mặt hắn? Quá xấu hổ đi! Nàng và hắn thực ra cũng không phải là một đôi, sau khi gặp rồi lại lỡ lời trước mặt Tôn Khiết thì làm sao?



Triệu Oánh đi học mà lòng không yên, cứ nắm chặt hai tay lại suy nghĩ.



- Ài, rốt cuộc làm sao mới tốt đây? Trong thời gian dài đã không liên lạc, đột nhiên lại mời hắn dùng cơm chỉ vì Tôn khiết muốn gặp hắn. Nếu khi Tôn Khiết lại nói ra chuyện thì nàng làm sao đối mặt với Dương Minh đây?



Hôm nay Triệu Oánh cũng chểnh mảng, suốt giờ học tâm trí cứ ở nơi nào. Lại nhớ tới lúc trước. Dương Minh cũng hay phân tâm như vậy, Triệu Oánh chỉ còn biết cười khổ.



Triệu Oánh không thể ngờ có ngày nàng lại là sinh viên, lại còn trong giờ học nghĩ vẩn vơ. Đang ngơ ngẩn thì âm thanh ồn ào vang lên. Nàng giật mình phát hiện ra lớp học đã tan từ lúc nào mà không hề hay biết.



- Triệu Oánh, tối nay ăn cơm cùng tôi chứ? Phạm Kim Triết đi tới trước mặt Triệu Oánh đon đả.



Phạm Kim Triết sau khi về thay quần áo, rồi sau đó tra ra thời khóa biểu của Triệu Oánh nên chờ ở cửa lớp, sau khi lớp tan mới bước vào.



Sau khi tắm rửa gọn gàng, khoác trên người một bộ âu phục tiêu sái muốn cho Triệu Oánh thấy một bộ cánh hoàn toàn mới.



Hắn tin rằng chỉ cần không có Tôn Khiết ở bên cạnh cản mũi thì sẽ nắm chắc cưa đổ Triệu Oánh! Với hắn con người Triệu Oánh thực sự đơn thuần, không có tâm cơ sâu sắc như Tôn Khiết.



- Hả…Tối nay? Tôi đã có hẹn trước rồi. Triệu Oánh vừa thấy Phạm Kim Triết đã hoảng, lắc đầu cự tuyệt.



- Sao? Cô có hẹn? Là ai chứ? Dù Phạm Kim Triết thất vọng nhưng vẫn gặng hỏi.



- Tôi hẹn dùng cơm với Tôn Khiết. Triệu Oánh đáp.



- Là vậy sao, không sao, nếu được thì cho tôi đi với.



Triệu Oánh nhíu mày, sao người này lại phiền hà đến như vậy chứ? Nhưng nàng cũng không biết nên từ chối ra sao, trong lòng đang lo nghĩ nên cũng mặc kệ hắn, cầm theo túi xách bước ra cửa khiến Phạm Kim Triết vội chạy theo.



- Triệu Oánh, đợi tôi một lát!



Triệu Oánh càng thêm chán ghét. Sau khi ra khỏi giảng đường thì nhìn thấy Tôn Khiết đang đợi, nàng vui vẻ bước nhanh hơn.



- Tiểu Khiết! Triệu Oánh vẫy tay chào Tôn Khiết.



- Triệu Oánh, sao lại tan học muộn như vậy, giảng viên của bạn cũng thật là phiền quá.



Tôn Khiết có vẻ oán trách.