Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1510 : Chỗ này không có người
Ngày đăng: 11:39 19/04/20
Bị Kinh Tiểu Lộ nhìn mà trong lòng Tiểu Vương rất lo lắng, không biết là Kinh Tiểu Lộ trách mình không lễ độ, hay là không vừa ý với cách xưng hô của mình? Cho nên lúc này do dự không biết nên làm thế nào, Dương Minh cùng Kinh Tiểu Lộ đã đứng lên đi về phía quầy lễ tân mà Tiểu Vương và Tôn Tiểu Nhiên lại rớt lại về phía sau.
"Anh đứng ngây ra ở đây làm gì thế?" Tôn Tiểu Nhiên thấy Tiểu Vương ngây ngốc nhíu mày đứng ở đó, lo lắng đẩy hắn 1 cái nói: "Dương ca và Kinh Tiểu Lộ đã đi rồi kìa."
"A." Tiểu Vương lúc này mới hoàn hồn, khổ sở nói: "Anh đang nghĩ, lúc nãy anh gọi Hình tổng là chị dâu Tiểu Lộ, không biết là có đúng không? Cô ta nhìn anh 1 cái, cũng không biết là trách mắng hay khen thưởng nữa?"
"Anh vì cái này mà lo lắng?" Tiểu Nhiên nghe xong liền có cảm giác dở khóc dở cười: "Đầu óc anh cũng đơn giản quá nhỉ?"
"Như thế nào? Em biết sao?" Tiểu Vương vui mừng quay đầu lại hỏi.
"Đương nhiên." Tiểu Nhiên đắc ý liếc Tiểu Vương 1 cái nói: "Em cũng là con gái, tự nhiên cũng nhìn ra ý tứ lúc nãy của Kinh Tiểu Lộ."
"Vậy em mau nói cho anh biết, cô ta có ý gì? Lo chết đi được." Tiểu Vương lo lắng nhìn Tiểu Nhiên nói.
"Đương nhiên là vui mừng rồi." Tiểu Nhiên nói: "Nếu là cái khác em không nói, em còn không có thể nhắc nhở anh sao? Có thể nhìn ra Kinh Tiểu Lộ rất thích ông chủ của anh Dương Minh, vì vậy anh gọi cô ta là chị dâu, so với gọi là Hình tổng tốt hơn rất nhiều."
"Nếu đã như vậy, vậy anh yên tâm rồi." Tiểu Vương thở phào.
"Từ lúc bắt đầu đi học, quan hệ của Cát Hân Dao và Kinh Tiểu Lộ đã rất tốt, vậy Tất Hải gọi là gì thì anh gọi theo anh ta thí sẽ không sai, anh cứ yên tâm đi." Tiểu Nhiên nói.
"Dương ca, chỗ của chị dâu Tiểu Lộ ở đây." Tiểu Vương tìm 1 vòng trong nhà ăn, cuối cùng cũng phát hiện tên của Kinh Tiểu Lộ được đặt ở bàn đầu tiên.
Thực ra, các cái tên ở những bàn khác, thường cũng chỉ có khoảng 5 người, cái này cũng tiện cho những người mang người nhà đi, đối với những bạn học không quan trọng Trương Khai Viễn cũng không hiểu tường tận lắm, tùy cơ mà ở mỗi bàn đều để trống ra 1 chỗ, trên cơ bản thì mọi người cũng có thể ngồi được.
Đúng lúc đang suy nghĩ cách giải quyết chuyện chỗ ngồi của Kinh Tiểu Lộ thì nghe thấy Tiểu Vương gào lên làm cho Trương Khai Viễn bị dọa cho sợ đến đứng cả tim.
"Vậy tôi ngồi ở chỗ khác đi…Để cho Dương ca và Kinh Tiểu Lộ ngồi ở đây nhé…" Trương Khai Viễn thật là không có cách nào giải quyết, mà lại sợ Tiểu Vương, sợ mình không lên tiếng Tiểu Vương sẽ tẩn mình, chỉ có thể uyển chuyển cầu toàn, tự mình đem chỗ ngồi mà nhường cho Dương Minh.
Bất quá, trong lòng hắn cũng âm thầm mà thề, Dương Minh hôm nay mày mang đến sự nhục nhã cho tao, ngày khác tao sẽ trả lại mày gấp mười gấp trăm lần!Mày chẳng qua cũng chỉ là thằng công tử con nhà giầu mà thôi, không có bản lĩnh gì mà cũng cho rằng mình là nhất rồi, đợi không có tiểu vương ở bên cạnh mày thì mày sẽ biết, hừ hừ.
Nhưng, Tiểu Vương dường như cản bản không thèm để ý đến hắn, không thèm nhìn Trương Khai Viễn lấy 1 cái, lấy tay vơ 1 cái, lấy cái tờ giấy có tên của Trương Khai Viễn vứt luôn xuống đất, sau đó dùng chân dấm lên 1 cái, vẫy vẫy Dương Minh: "Dương ca, tốt quá ở đây vẫn còn chỗ trống là ở bên cạnh chị dâu Tiểu Lộ."
Thấy động tác của Tiểu Vương, mặt của Trương Khai Viễn xanh lét, nhưng cũng không dám phát tác, chỉ đành đem cục giận này nuốt vào trong bụng.Chính mình rõ ràng đã biểu thị là đi sang chỗ khác ngồi rồi, đem chỗ này nhường cho Dương Minh, nhưng Tiểu Vương lại không cho mình thể diện, đem bảng tên của mình vứt xuống đất, tức nhất là hắn lại còn lấy chân dẫm lên nữa.
Nhưng, tức giận thì tức giận, Trương Khai Viễn cũng không dám có thái độ gì đỗi với Tiểu Vương, cũng không dám có ý trả thù.Bởi vì từ đáy lòng hắn có sự khiếp sợ xuất thân là bảo an của Tiểu Vương, có tên bảo an nào mà không có thể 1 địch 3 chứ? Nếu không phải như vậy thì người ta cũng không thuê làm bảo an.
Trong lòng căm hận chửi Tiểu Vương 1 câu nhưng mặt vẫn tười cười nói: "Đúng vậy, chỗ này không có người…"