Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1542 : Ông cầm lấy tiền đi

Ngày đăng: 11:39 19/04/20


Dương Minh ko ngờ Tùy Dược Dân lại làm như vậy,Dương Minh hôm nay đúng là ko muốn so đo với Tùy Dược Dân,hôm nay đã gặp phải nhiều chuyện rồi,đầu tiên là Trương Khai Viễn và Dư Hướng Đức sau đó lại đến gã chủ quán đồ nướng,bây giờ lại đến lượt Tùy Dược Dân đến bắt chẹt mình,vì vậy lúc nhìn thấy Tùy Dược Dân,Dương Minh ko muốn so đo gì với hắn nữa mà gọi điện cho Bạo Tam Lập bảo hắn cho người mang tiền đến cho mình.



Nếu Dương Minh mà muốn so đo với hắn thì đã sớm đạp tan cái khu nghỉ dưỡng này ra rồi,căn bản ko có bình thản như vậy mà gọi điện cho Bạo Tam Lập.Đương nhiên ngay cả chuyện Tùy Dược Dân có dám cầm số tiền này ko Dương Minh cũng ko cần phải suy nghĩ.



Một khi hắn đã có gan tìm mình đòi tiền thì phải có gan cầm tiền mới được.



"Đây là phòng của tôi,ông vào đây khóc lóc là có ý gì đây?" Dương Minh cau mày nhìn Tùy Dược Dân đang quì mọp dưới đất,nước mắt dàn dụa mà ko hiểu tại sao,hỏi.



"Dương ca,tôi sai rồi,xin anh đừng bắt tôi phải cầm số tiền này." Tùy Dược Dân đau khổ cầu cứu: "Tôi ko phải là ke ngốc,tôi biết số tiền này tôi ko thể cầm được,nếu tôi mà cầm thì tôi coi như toi đời mà khu nghỉ dưỡng này cũng khỏi phải kinh doanh nữa…"



"Tôi có nói như vậy sao?" Dương Minh hỏi ngược lại.



"Ko có,DƯơng ca,nhưng anh đi rồi thì Bạch ca cũng sẽ ko tha cho tôi." Tùy Dược Dân nói.



"Ồ,ông đứng dậy trước đi." Dương Minh lúc đó mới nghĩ ra,trong đầu liền nảy ra chủ ý.



"Vâng…Vâng…" Tùy Dược Dân ko dám ko nghe lời của Dương Minh,lập tức đứng lên nhưng cũng ko dám đứng thẳng người mà khom lưng xuống cung kính đứng ở đó: "Dương ca,anh có thể tha cho tôi sao?"



"Chuyện này tạm thời ko nhắc đến,tôi hỏi ông,khu nghỉ dưỡng này bây giờ là của ai?" Dương Minh hỏi.



"Khu nghỉ dưỡng này,bây giờ là của tôi." Tùy Dược Dân ko dám dấu diếm,tuy ko biết Dương Minh hỏi chuyện này để làm gì,nhưng Tùy Dược Dân vẫn thực thà mà trả lời,hơn nữa chuyện này thì Trương Phún Bạch cũng biết rất rỗ rang mà.
Nhưng Dương Minh đã nói là có lợi cho mình,chuyện này làm cho hắn yên tâm,hắn ko ngờ mình làm cái chuyện bắt chẹt này xong lại kiếm được chỗ tốt như vậy.Tuy rằng chưa biết chuyện tốt này như thế nào tốt đến đâu,nhưng ít nhất là trước mắt Trương Phún Bạch sau này sẽ ko làm khó mình nữa,mình làm việc cho Dương Minh thì cũng coi như là thủ hạ của Dương Minh giống như Trương Phún Bạch rồi,Trương Phún Bạch chắc sẽ ko làm khó dễ mình nữa chứ?



Tuy trong lúc nhất thời Tùy Dược Dân chưa làm rõ được Dương Minh có thân phận như thế nào,nhưng bây giờ xem ra từ thái độ của Trương Phún Bạch là có thể nhìn ra được thì thân phận của Dương Minh nhất định là ko đơn giản rồi.Vì vậy có thể nói,đi theo làm việc cho người như vậy thì mình nhất định sẽ ko thiệt thòi gì.



"Ừ,ông đi ra trước đi." Dương Minh vẫy tay ra hiệu Tùy Dược Dân có thể ra ngoài được rồi.



"Vâng,vậy Dương ca,tôi ra ngoài trước…" Tùy Dược Dân cũng biết mình cuối cùng ko sao rồi,cả người đầy mồ hôi lạnh,quay đầu lại thấy Trương Phún Bạch cười với mình cũng trở nên thân thiện rồi,liền khôi phục lại vẻ mặt tươi cười như lúc đứng ở ngoài cửa: "Bạch ca,tôi đi đây."



"Tùy huynh đệ,khách sáo rồi." Trương Phún Bạch cười đáp lễ nói.Hắn bây giờ cũng ko biết Dương Minh muốn Tùy Dược Dân làm chuyện gì,nhưng bất kể là làm chuyện gì thì từ thái độ của Dương Minh thì có thể thấy lần này Dương Minh đã bỏ qua cho Tùy Dược Dân rồi,Trương Phún Bạch tự nhiên sẽ ko nói gì,hơn nữa ko chừng sau này Tùy Dược Dân có thể thành thủ hạ của Dương Minh cũng ko biết chừng.



Đối với vẻ ngạc nhiên của Trương Phún Bạch,Tùy Dược Dân cũng ko có cảm giác thỏa mãn gì,mà lại thầm than thở,số mệnh con người,dưới rất nhiều tình huống chỉ cần là ý niệm trong chốc lát thôi,nếu lúc đó mình ko nước mắt nước mũi lòng ròng dập đầu xin tha thì Dương Minh sẽ ko có khả năng nói những câu nói sau này mà số phận của mình ko cần nghĩ cũng biết là có kết quả như thế nào rồi.Nhưng bây giờ,kì tích xuất hiện đã thay đổi tất cả,kì ngộ của số phận con người thật là kì diệu.



Dương Minh đột nhiên tha cho Tùy Dược Dân là do nghĩ đến Tùy Quang Khải,cái tên rất là thích Chu Giai Giai này,nói một cách nghiêm khắc thì tên Tùy Quang Khải này và Dương Minh đã kết thù với nhau rồi,chỉ là hai người,một người ở Tĩnh Sơn,một người ở Tùng Giang cơ hôi gặp mặt ko nhiều,mà lúc trước Tùy Quang Khải chỉ là một tên công tử ko có bản lĩnh gì,nhưng bây giờ đã khác xưa rồi,Tùy Dược Tiến chết đi,Tùy Quang Khải liền tiếp nhận chức vụ của cha hắn làm Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Tiên Nhân,chuyện này đương nhiên cũng ko có gì,ai làm Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Tiên Nhân đối với Dương Minh mà nói thì cũng ko có chút quan hệ gì.



Làm cho Dương Minh thay đổi chủ ý là do câu nói lúc trước của Tùy Dược Dân,hắn nói hắn bây giờ đã là chủ của khu nghỉ dưỡng này rồi,đối với Tùy Quang Khải thì ko còn có quan hệ gì nữa,mình có là bạn học của Tùy Quang Khải đi chăng nữa thì cũng ko giải quyết được vấn đề gì.



Từ câu nói này có thể thấy được giữa Tùy Quang Khải và Tùy Dược Dân phải có cứu hận rất mãnh liệt.



Vì vậy Dương Minh mới nghĩ đến điểm này,lúc ban đầu liền thăm dò xem quyền sở hữu của khu nghỉ dưỡng này thuộc về ai,muốn nghe ngóng xem tính cách của Tùy Quang Khải như thế nào,nhưng ko ngờ là Tùy Dược Dân chưa chờ mình hỏi đến đã đem hết những chuyện ác của Tùy Quang Khải ko ngừng mà nói hết ra cho mình nghe,tuy rằng ko được cặn kẽ tỉ mỉ nhưng từ những lời nói đó của hắn cũng có thể thấy được,tên Tùy Quang Khải này khi có quyền thế trong tay thì có thù tất báo,điều này làm cho Dương Minh tăng thêm phần cảnh giác.