Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1610 :
Ngày đăng: 11:40 19/04/20
"Dạ, dạ!" Mạch Khắc cầm lấy mấy cái túi, liền bắt đầu làm việc, cũng không quản những thứ khác nữa.
Không thể không nói Mạch Khắc động tác rất nhanh nhẹn, loáng cái liền thu xếp xong xuôi. Lau mồ hôi trên trán, quay sang Kim Ngưu cười nịnh: "Đại gia, tiểu nhân …Hiện tại nên làm gì tiếp đây?"
"Ưm, làm xong rồi liền mang xuống đi, ta giúp ngươi bỏ vào trong thang máy. Sau đó chính ngươi muốn mang đi đâu thì mang!" Kim Ngưu nói.
"Vâng, vâng!" Mạch Khắc gật đầu lia lịa.
"Ta lấy sáu, ngươi cầm bốn, không thành vấn đề chứ?" Kim Ngưu nhìn Mạch khắc liếc mắt một cái, phân phó nói.
"Không có. Không thành vấn đề!" Mạch Khắc sợ hết hồn, Kim Ngưu một tay nhấc lên ba cái túi, điềm nhiên hướng cửa thang máy đi tới. Mạch Khắc không khỏi tặc lưỡi thầm than "Người này thoạt nhìn cũng không có cái gì gọi là cơ bắp, vậy mà y lại khỏe như siêu nhân…Trách không được mình bị y xách cổ như gà…"
Hắn không có sức lực như Kim Ngưu, một tay kéo một cái túi đã là hết sức rồi, muốn một phát kéo cả bốn cái đi, quá bằng lấy mạng hắn.
"Để tiểu nhân đi thêm mấy lần nữa…!" Thấy Kim Ngưu quay lại nhìn mình, Mạch Khắc vội vàng nói.
"Không cần, ngươi chờ ở thang máy đi." Kim Ngưu xoay người quay lại, cầm thêm hai cái túi, trầm giọng nói: "Một lát vịn cửa thang máy một chút, đừng làm cho cửa đóng lại!"
"Dạ…. dạ" Mạch khắc vội vàng đáp.
Thang máy chậm rãi đi lên. Một lát sau cửa thang máy mở ra. Tầng chót khách sạn trừ Dương Minh ra tuyệt không có ai khác, cho nên căn bản không sợ có người chứng kiến.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Kim Ngưu để cho Mạch Khắc chặn của thang máy. Hắn thuần thục ném mấy cái túi vào thang máy rồi để cho Mạch Khắc đi vào trong. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hạ xuống.
Làm xong hết thảy, Kim Ngưu trở về chỗ Dương Minh phục mệnh.
"Vâng, thưa Dương tiên sinh. " Tam Đặc Đốn thở phào nhẹ nhõm. Biết việc mình thành lập quan hệ cùng Dương Minh đúng là không sai. Gác diện thoại lại, suy nghĩ một hồi, hắn lại quyết định gọi cho Kaike hồi báo tình hình bên này một chút.
Tuy rằng Kaike cũng không bảo hắn cần phải hồi báo, nhưng hắn cảm thấy đây là một chuyện trọng đại, tốt xấu gì cũng nên nói một chút cho chủ nhân… Quả nhiên nghe Tam Đặc Đốn hồi báo xong, Kaike tỏ vẻ rất hài lòng, khen ngợi hắn mấy câu, dặn dò hắn tiếp tục chú ý quan sát mọi chuyện.
"Thế nào?" Kaike mới vừa cúp điện thoại, mấy trưởng lão ở bên cạnh liền vội vã hỏi.
"Đi mười một người, chết mười. Tên cầm đầu được thả trở về để truyền tin." Kaike nói.
"Ha ha. Gia tộc South City thật là ngu ngốc. Dương Minh tiên sinh là ai mà có thể đắc tội? Đáng chết!" Gia tộc Douglas cùng South City vốn có mâu thuẫn, các trưởng lão vui sướng khi địch nhân gặp họa, cười rộ lên.
"Hay lắm, thật là đáng đời! Cái gia tộc South City này ta xem cũng xong rồi. Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác cố tình trêu chọc Dương Minh. Chính là người làm cho gia tộc Lancer trong nháy mắt diệt vong a!" Mọi người cũng rối rít phụ họa. Dù sao thì Lancer gia tộc và bọn họ cũng không có quan hệ gì, thật có cảm giác giống như đang coi trò vui.
Kaike nhìn thấy tình cảnh như thế khẽ mỉm cười. Mình và Dương Minh có quan hệ ngày càng thân thuộc, địa vị gia chủ của mình càng ngày càng bền chắc rồi.
Trên đường trở về, Mạch Khắc nôn nóng muốn gọi điện cho lão đại, nhưng khi suy tính cẩn thận thì lại thôi. Ài, chuyện trọng đại như thế này, nên trực tiếp nói thì có lẽ tốt hơn.
Dừng xe lại ở tầng hầm, hắn sốt ruột vô cùng, lao nhanh lên phòng làm việc của lão đại Đoạn Đầu Bang.
"Đông… đông… đông" tiếng gõ của vang lên.
"Ai? Có chuyện gì mà gõ cửa?. " Đoạn Đầu Lang có chút khó chịu, quát hỏi.
Vừa nói xong thì thấy Mạch Khắc lảo đảo bước vào, hắn bị dọa cho nhảy dựng lên…