Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1616 :
Ngày đăng: 11:40 19/04/20
Đoạn Đầu Lang nghe Dương Minh nói xong, thấy chẳng qua chỉ là bảo hắn gọi điện thoại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ chính mình chỉ cần hoàn toàn làm theo ý của hắn, hắn sẽ làm khó mình sao?
Hiện tại không còn thủ hạ, Đoạn Đầu Lang đã sớm mất đi cái khí phách lão đại lúc trước. Bây giờ giống kẻ tiểu nhân không có thực lực nơm nớp lo sợ, không dám có bất kỳ phản kháng nào.
"Tiểu. tiểu nhân gọi ngay a!" Đoạn Đầu Lang vội nói.
Nhìn bộ dạng hèn hạ như vậy, có thể thấy hắn làm lão đại lúc trước vốn không phải là xuất thân từ hắc đạo đi lên. Chẳng qua hắn có chỗ dựa là Uygur mới phô trương được như vậy. Hiện tại, chỉ trong chớp mắt đám thủ hạ kia đã không còn, hắn làm lão đại cũng là vô ích. Hắn còn nơi nào có thể đứng lên lớn lối?
Đoạn Đầu Lang trước sau khác biệt rất lớn, Dương Minh cũng nhìn thấy.
Lúc trước đã cảm thấy Đoạn Đầu Lang căn bản không giống người làm lão đại. Như hắn làm lão đại của một bang phái mà chẳng có khí độ của lão đại, hắn cùng lưu manh bình thường chẳng khác biệt mấy. Cho nên Dương Minh suy đoán, người nầy bất quá là bị Uygur đẩy ra làm người phát ngôn mà thôi.
Uygur tranh cử nghị viên, tự nhiên sẽ không để mình dính quá nhiều điểm đen để tránh bị thất bại. Chọn lựa một người phát ngôn là biện pháp tốt nhất.
Về phần Đoạn Đầu bang chúng, Dương Minh cũng không khách khí. Dù sao cũng chỉ là một đám người cặn bã giữ lại cũng là tai họa. Coi như Vương Bằng vì dân trừ hại.
"Alo? Là Tỷ phu sao. " Đoạn Đầu Lang kích động, ngay cả gọi "lão bản" cũng quên mất, nên kêu "Tỷ phu".
"Đoạn Đầu Lang. Ngươi gọi loạn lên thế à?"
Uygur tự nhiên không muốn người khác biết quan hệ giữa hắn và Đoạn Đầu Lang.
Mặc dù là văn phòng, nhưng Uygur vẫn cải chính: "Sau này gọi ta là lão bản!"
"Lão bản.Không xong, xảy ra đại sự rồi!" Đoạn Đầu Lang thầm nghĩ tên gì cũng chẳng sao cả.
"Lão bản, Đoạn Đầu bang bị diệt, tất cả mọi người đã chết. người mau cứu ta đi!"
"Cái gì? Ngươi nói gì? Đoạn Đầu bang bị diệt?"
Nhìn Đoạn Đầu Lang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, Dương Minh cũng lười nói với hắn, khinh thường nhìn hắn một cái, nói: "Tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, Dương Minh tựu đối Kim Ngưu cùng Vương Bằng phất phất tay: "Chúng ta đi!"
Đoạn Đầu Lang có chút u mê, nhất thời không biết làm sao nhìn Dương Minh: "Dương tiên sinh…. Ngài không giết tôi?"
"Làm sao? Ngươi muốn bị giết?" Dương Minh nhíu nhíu mày. Thầm nghĩ Đoạn Đầu Lang này làm sao vậy.
"Không phải…Không phải!" Đoạn Đầu Lang vội vàng phủ nhận, lắc đầu lia lịa nói: "Tôi không có muốn chết đâu, tôi không phải người ngu. Ý của tôi là ngài cứ như vậy bỏ qua cho tôi sao?"
"Ta nói ngươi này! Ngươi bị làm sao vậy? Ngươi muốn chết hả. Hay là không muốn chết?" Dương Minh nhất thời dở khóc dở cười.
"Dĩ nhiên không muốn chết rồi!" Đoạn Đầu Lang vội vàng nói.
"Ngươi không muốn chết, ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? " Dương Minh nói: "Không muốn chết thì câm dùm đi."
"Ta đi!"
"Gặp lại!" Vương Bằng đối Đoạn Đầu Lang khoát tay áo.
Kim Ngưu mang vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Đoạn Đầu Lang một cái. Từ trên mặt đất đem súng lục lúc trước hắn làm rơi trên mặt đất nhặt lên, sau đó đặt ở trong tay Đoạn Đầu Lang: "Cho ngươi."
"Ách. " Đoạn Đầu Lang trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người rời đi.
"Ba" một tiếng, súng lục lần nữa rơi trên mặt đất. Hắn thở ra một hơi: "Hô. làm ta sợ muốn chết. Không nghĩ tới nhặt lại được cái mạng nhỏ!"
Đoạn Đầu Lang đợi ba người Dương Minh rời đi xong, vội vàng thu thập một chút hành lý cùng tiền bạc của bang phái, chuẩn bị đường chạy trốn. Hắn biết cho dù Dương Minh buông tha hắn, nhưng Uygur sẽ tìm hắn gây phiền toái!