Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1624 : Thật là xảo hợp a

Ngày đăng: 11:40 19/04/20


Dương Minh cùng Trương Tân đang cùng nhau ôn nghèo kể khổ. Lại chạm mặt một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn dáng dấp hẳn là một đôi tình nhân.



Bất quá này đôi tình nhân này Dương Minh cùng Trương Tân đều chú ý một chút bởi vì bọn họ lại cũng là người Á Châu.



Màu da vàng, ánh mắt đen, người con trai mặc dù không phải là đẹp trai lắm nhưng cũng rất có khí độ.



Tuy trang phục trên người cũng không phải loại hàng hiệu cao cấp chỉ là mấy nhãn hiệu Giovanni, lacoste, nhưng lại đem đến cho Dương Minh một loại cảm giác rằng hai người này xuất thân từ đại gia tộc.



Bởi vì hai người cùng là người Á Châu, nên hai mắt Dương Minh không khỏi nhìn nhiều. Ở Ma Cao mặc dù người Á Châu không ít, nhưng ở một cái hộp đêm, cũng không phải là thấy quá nhiều.



Đôi tình lữ trẻ tuổi hiển nhiên cũng nhìn thấy Dương Minh cùng Trương Tân.



Họ cũng hơi sững sờ…chần chờ một chút, rồi người con trai lôi kéo cô gái trẻ tuổi đi sang hướng Dương Minh.



Người kia hướng tới Dương Minh thân thiện chào hỏi, sau đó tới ngồi ở gần bàn Dương Minh cùng Trương Tân.



Nghe được Dương Minh cùng Trương Tân nói chuyện, nhất thời trong mắt sáng ngời, quay sang Dương Minh nói: "Hai vị cũng là người Hoa Hạ?"



"Đúng vậy! các người cũng là…? " Dương Minh gật đầu cười, cảm giác được đôi tình nhân này cũng không có gì ác ý, Dương Minh cũng không để ý, cùng bọn họ tùy ý hàn huyên mấy câu.



Dù sao có câu nói rất hay là "đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng". Mặc dù Dương Minh cùng nam tử trẻ tuổi này không phải là đồng hương, nhưng cũng cùng một cái quốc gia đi ra, ý nghĩa câu nay càng thêm không tầm thường.



Mà đến lúc này Trương Tân, mới phát hiện phía sau mình có đôi tình lữ trẻ tuổi. Lúc trước hắn ngồi quay lưng lại, cho nên cũng không để ý cho đến khi Dương Minh cùng người phía sau nói chuyện Trương Tân mới xoay người lại.



"Chúng tôi là du học sinh." Người con trai gật đầu: "Vừa lúc có một ngày nghỉ nhỏ, liền mang theo bạn gái tới Ma Cao tham quan cho biết một chút."



Nghe được đối phương là du học sinh, Dương Minh cũng không có hoài nghi. Dù sao thân phận cùng cử chỉ của hai người, tương đối giống học sinh.



"Ma Cao… cũng chẳng có gì hay. Xem một chút còn có thể, chứ đừng phấn khích mà lại đánh bạc. " Dương Minh nói xong quay sang mỉm cười nhìn Trương Tân một cái. Trương Tân nhất thời có chút đỏ mặt, sờ sờ cằm, cúi đầu.



"Ha ha, chúng tôi chính là đến xem một chút thôi. Không có ham đánh cuộc, sòng bạc trước kia tôi cũng đi qua, chẳng qua là tùy tiện chơi, thắng thua cũng không sao cả." Người con trai nghe được thiện ý Dương Minh nhắc nhở, gật đầu nói.



Rồi như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: "Ah Đúng rồi, các cậu đi là ….?"



"À…chúng tôi tới tham gia lễ hội quốc tế về châu báu."
Có thể ở nơi này, nếu không phải lãnh đạo gia tộc Douglas thì chỉ có thể là khách nhân gia tộc.



Phục vụ sinh cung kính chà thẻ, rồi cẩn thận đem phiếu phòng trả lại cho Dương Minh, hỏi thăm Dương Minh có cần thêm gì không mới rồi mới thối lui.



"Lão đại, phiếu phòng của anh thật ngưu a. Phục vụ sinh vừa cầm tới, thái độ thoáng cái khác hẳn với lúc trước. " Trương Tân có chút hâm mộ nói.



"Chẳng lẽ ngươi không có sao. " Dương Minh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.



"A! Đúng vậy! Tôi cũng có! Suýt chút nữa quên mất" Trương Tân lúc này mới nhớ tới thẻ phòng của mình cũng là loại này, như vậy mình cũng ngưu A.



Đi tới cửa vào hộp đêm, Dương Minh đem phiếu phòng giao cho nhân viên phục vụ.



Nhân viên phục vụ nhìn thấy liền biến sắc, nghiêm nghị nói: "Là Dương tiên sinh sao? Lão bản đã phân phó, tôi mang các vị đi dến chỗ khách quý."



Dương Minh cùng Trương Tân đi theo nhân viên phục vụ phía trước đi vào hộp đêm.



Nhưng còn chưa đi được hai bước, thấy có một cô bé lảo đảo từ trong câu lạc bộ đêm hướng cửa chạy tới, mà ở trong có người hô to: "Đi mau, em chạy trước đi! Rời khỏi nơi này đi."



Nghe được thanh âm này, Dương Minh hơi sửng sờ. Nhìn cô bé chạy tới, Dương Minh không khỏi nhíu nhíu mày!



Tiếng nói lúc trước là của Trần Trạch, trước kia ở quán nước vừa gặp. Mà cô bé chạy đến là bạn gái của hắn Đào Lâm Phương!



"Sử Lai Đặc! Ngươi đi bắt cô nàng Đào Lâm Phương kia! Ta đối phó tên này."



Trong hộp đêm vang lên một cái thanh âm truyền tới: "Mẹ kiếp, Trần Trạch, ngươi có phải chán sống hay không? Đào Lâm Phương yêu ta, đi theo ta, quen ngươi cái rắm à?"



"Vâng. " Sử Lai Đặc lĩnh mệnh, bước nhanh theo hướng cửa mà Đào Lâm Phương chạy trốn đuổi theo.



Mà Đào Lâm Phương trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, hành động tự nhiên cũng rất chậm chạp, cả người lảo đảo thật giống như uống rượu say.



"Lão đại, nàng không phải là mới vừa rồi." Trương Tân cũng nhìn thấy Đào Lâm Phương, có chút kinh ngạc.



"Tớ biết! Bất quá đuổi theo phía sau nàng chính là cái người chúng ta cũng đã gặp. " Dương Minh nhìn Sử Lai Đặc đuổi càng lúc càng gần, cười lạnh một tiếng.