Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1659 : Nhìn thấy Lam Lăng

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Lam Lăng, là Lam Lăng! Dương Minh mở to hai mắt ra, Lam Lăng cùng một người con trai đứng chung một chỗ!



Dương Minh chắc chắn ngưởi mình nhìn thấy chính là Lam Lăng, bất quá Lam Lăng đứng cách hắn khá xa, đang cùng người kia làm thủ tục lên máy bay, nhưng lấy thị lực của Dương Minh, chỉ cần chú ý đến người nào, tất nhiên có thể thấy rõ ràng.



Trong lòng Dương Minh có một loại cảm giác phức tạp, ngọt bùi cay đắng, rất khó chịu. nhất thời không nói ra được, không riêng vì chợt nhìn thấy Lam Lăng mà vui sướng, nhiều hơn cả là một loại chua xót, đau đớn.



Lam Lăng cùng nam tử kia hình như rất gần gũi. hai người vừa nói vừa cười, thân thiết trò chuyện với nhau, bộ dáng hết sức thân mật.



Điều này làm ngực Dương Minh đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực! Tên kia có bộ dáng nam sinh, dùng từ anh tuấn với hắn để hình dung hình như vẫn còn chưa đủ. Có thể xem hắn như những mỹ nam thường xuyên xuất hiện trong phim Hàn Quốc, thô tục một chút thì nên gọi là một tên tiểu bạch kiểm.



Lam Lăng làm sao lại cùng người như vậy ở chung một chỗ? Lấy hiểu biết của Dương Minh về Lam Lăng, nàng không thích loại tiểu bạch kiểm có cảm giác búng ra sữa này mới phải?



Chẳng lẻ tính cách nàng thay đổi? Bất quá cũng rất khó nói, cũng đã qua một năm, quả thực cảnh còn người mất. lúc trước Lam Lăng còn nhắn tin cho mình, sau này càng ngày càng ít.



Chẳng lẽ, Lam Lăng đã thay lòng đổi dạ rồi?



Đây là một lý do Dương Minh rất khó tiếp nhận, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. hai người với bộ dáng thân cận, khiến Dương Minh không thể không tin những mình nhìn thấy.



Mặc dù nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật, nhưng trong lòng Dương Minh vẫn tồn tại cái cảm giác khó chịu như cũ.



Muốn chạy tới chất vấn nàng, nhưng Dương Minh lại do dự mà dừng bước.




Bỗng nhiên, hắn cảm giác trên mặt mình bị hôn một cái. Dương Minh kinh ngạc tột độ. Không thể nào,? Người nào mà to gan như vậy? Chẳng lẽ mình gặp phải nữ hành khách mê trai sao?



Hắn mở mắt ra, nhưng khi thấy được một khuôn mặt quen thuộc đang cười, không ngờ lại là Hoàng Nhạc Nhạc.



"Nhạc Nhạc." Dương Minh không nghĩ tới tại đây lại có thể thấy Hoàng Nhạc Nhạc, tâm tình lo lắng lúc trước, giờ phút này đã khá hơn nhiều, mọi buồn bực bị quét sạch. Dù sao đường về có Nhạc Nhạc đồng hành. cũng không phải cô đơn tịch mịch nữa.



"Dương Minh, anh quả nhiên đi chuyến bay này." Vẻ mặt Hoàng Nhạc Nhạc đầy mặt hưng phấn, nói.



"Có ý gì vậy? Em nói như kiểu biết trước anh ở đây rồi ấy? " Dương Minh nghe Hoàng Nhạc Nhạc nói, có chút kinh ngạc.



"Ân, ca ca của em đã qua chào hỏi lãnh đạo công ty hàng không bên này rồi. Họ đối xử với em rất tốt, chuyến bay đi Đông Hải này em nhờ nhọ chú ý có tên của anh không, nếu có, sẽ cho em đi." Hoàng Nhạc Nhạc nói.



"Nguyên lai là vậy." Dương Minh gật đầu, lấy thân phận của đại ca Hoàng Nhạc Nhạc, sợ rằng cũng ngồi ngang hàng với tổng giám đốc công ty hàng không. Hoàng gia hiện tại không còn như xưa nữa, chẳng những nơi Bắc Phi làm ăn lãi lớn, đầu tư ở quốc nội cũng "phong sinh thủy khởi".



"Thật vui khi có thể nhìn thấy anh." Hoàng Nhạc Nhạc lộ ra vẻ rất hưng phấn, trên mặt đỏ bừng. Bởi vì nàng đang mặc trang phục của nữ tiếp viên hàng không, khiến cho Dương Minh cảm nhận được một loại mỹ cảm khác.



"Ta cũng vậy." Dương Minh gật đầu. Vốn rất ít khi có thể gặp mặt Nhạc Nhạc, nhưng trước khi đi Vân Nam còn có thể nhìn thấy nàng, làm tâm tình Dương Minh lúc này cực kỳ vui vẻ: "Buổi tối nghỉ ở Đông Hải hả?"



"Ân, tùy thời em đều có thể xin phép." Hoàng Nhạc Nhạc có chút ngượng ngùng gật đầu, xem ra, địa vị nàng rất cao ở công ty.