Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1671 : Tâm tư Trầm Mẫu

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Lần trước, sau khi Dương Minh rời đi, Trầm mẫu nhận ra con gái vui vẻ hơn một ít, tất nhiên sẽ hi vọng Dương Minh có thể đến nhà lần nữa.



- Dương tiên sinh, ngài bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm Vũ Tích a.



Trầm mẫu nhiệt tình chào đón Dương Minh vào nhà, sự nhiệt tình này cũng khiến cho Dương Minh có chút ngượng ngùng.



- Bá mẫu, người đừng nói như vậy, Vũ Tích là nhân viên công ty, tất nhiên cháu sẽ đến thăm.



Dương Minh cười nói.



Thời điểm Dương Minh vừa mới tới, Trầm Vũ Tích đang nằm ở trên giường, lẳng lặng đọc sách. Nghe được tiếng mở cửa, sau đó là tiếng mẹ nói chuyện, nên nàng cũng không quá chú ý, chỉ nghĩ rằng hàng xóm sang chơi.



Gần đây, một mình Trầm mẫu ở nhà nên cũng có chút buồn chán, những lúc rãnh rỗi, không làm việc thì người thường tâm sự cùng mọi người, nên Trầm Vũ Tích cũng không lưu tâm lắm.



Trầm mẫu cũng đã nói qua nhiều lần, tránh cho nàng suy nghĩ luẩn quẩn, nhưng nàng một mực không nghe, vẫn cứ như cũ. Trầm Vũ Tích cũng không nói cái gì, qua một thời gian sau, có lẽ mẹ sẽ buông lỏng một chút.



Hiện tại, tâm tình Trầm Vũ Tích cũng đã bình tĩnh hơn, tuy rằng không thể đứng đậy đi lại, nhưng Bạo tổng - Bạo Tam Lập, đã nói mình học một ít tri thức về quản lí rồi đi làm trở lại, như vậy cũng không cần phải ở nhà mỗi ngày nữa.



Chỉ có điều, Trầm Vũ Tích không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khách, mà chỉ nghe được tiếng bước chân từ xa đang tới gần cửa phòng mình. Tiếp theo, là âm thanh cửa phòng bị đẩy ra.



Trầm Vũ Tích không mấy để ý, cũng chẳng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách:



- Mẹ, có ai tới sao? Như thế nào lại rời đi nhanh vậy?



- Tiểu Tích, Dương tiên sinh đến.



Trầm mẫu nói:



- Con nhìn con xem, không mặc quần áo tử tế, còn ra bộ dáng gì nữa?



Trầm Vũ Tích đang nằm ở trên giường, tất nhiên sẽ không mặc nhiều quần áo cho lắm. Dù sao đây cũng đã là mùa hè, nàng chỉ mặc một cái áo thun cùng một cái quần ngủ nhỏ nhỏ. còn không mặc cả áo lót, nội dung bên trong như ẩn như hiện, khiến Dương Minh thú huyết sôi trào!




- Sau này mà còn gọi như vậy, anh sẽ không đến thăm nữa.



- Ân, vậy em cứ gọi anh là Dương Minh.



Trầm Vũ Tích vui vẻ gật gật đầu, khoảng cách cùng Dương Minh càng gần, tất nhiên nàng càng vui vẻ.



- Chân của em có cảm giác gì không?



Dương Minh hỏi.



Thần sắc Trầm Vũ Tích chuyển sang buồn bả, lắc lắc đầu:



- Không, bất quá em cũng không cưỡng cầu, có thể còn sống đã là tốt rồi.



- Mấy ngày nữa anh sẽ rời đi có chút chuyện, đợi anh trở lại sẽ nghĩ biện pháp giúp em.



Dương Minh thở dài. Cứ an ủi Trầm Vũ Tích như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, chẳng lẽ cả đời nàng cứ như vậy sao?



Dương Minh đối tốt với Trầm Vũ Tích, một mặt là đồng tình cùng nàng, còn về phương diện khác là, lúc trước Bất Dạ Thiên đồn rằng nàng là tình nhân của mình. Tuy rằng Dương Minh phủ nhận, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, nếu Dương Minh tiếp tục phủ nhận thì có vẻ quá vô tình. Người không rõ tình hình sẽ nghĩ mình thấy Trầm Vũ Tích không thể đứng lên mới bỏ rơi nàng, nên rốt cuộc hắn cũng phải nhúng tay vào.



- Ân, Cám ơn!



Trầm Vũ Tích mặc dù không ôm hi vọng gì với Dương Minh, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu, tối thiểu hắn cũng quan tâm đến chuyện của nàng.



- Cảm ơn cái gì?



Dương Minh khoát khoát tay. Hắn không biết có nên đem chuyện tình Vân Nam nói cho Trầm Vũ Tích hay không, bất quá nghĩ kỹ lại, hắn quyết định bỏ qua. Hiện tại, Trầm Vũ Tích đem mình trở thành trụ tinh thần, tuy rằng nàng không nói ra, nhưng Dương Minh có thể cảm nhận được; nếu như mình đi Vân Nam không trở về, Trầm Vũ Tích còn có thể có lòng tin cùng hi vọng sống hay sao?



Đây không phải là điều Dương Minh muốn thấy, cho nên Dương Minh quyết định cấp cho Trầm Vũ Tích một điều mơ mộng.