Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1679 : Mộng Nghiên cũng đi chơi xuân
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Chân Trầm Vũ Tích đích xác có thể thông qua châm cứu mà khỏi, nhưng vấn đề mấu chốt, lấy trình độ Quan Học Dân hiện nay còn chưa đủ để chữa khỏi hoàn toàn.
Quan Học Dân cũng rất thẳng thắn:
- Năm đó ta được một vị cao nhân chỉ điểm, trên phương diện châm cứu có chút tiểu thành, nếu như là vị cao nhân kia đích thân ra tay, tình huống Trầm Vũ Tích trăm phần trăm nắm chắc chữa khỏi, người này sao với ta cao tay hơn không biết bao nhiêu lần!
- Vị kia cao nhân là.?
Dương Minh có chút vội vàng, hỏi ngay.
- Vị cao nhân kia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, căn bản là không có nổi danh trong giới y học, ta trải qua nhiều cách tìm kiếm, mới biết hắn tên là Lâm Đông Phương, thần y Lâm Đông Phương!
Quan Học Dân có chút tiếc nuối:
- Chỉ nhận chút chỉ điểm mà ta được thế nhân xưng là Đông y Thái Đẩu, nếu vậy vị thần y kia đích thân tới thì sẽ như thế nào?
- Lâm Đông Phương!
Dương Minh mặc niệm một chút cái tên này:
- Bất kể thế nào vẫn cám ơn ngài, Quan lão!
- Ha ha, không cần khách khí.
Quan Học Dân thở dài:
- Nếu sau này ngươi thật sự có gặp Lâm Đông Phương thần y, nhờ ngươi xin giúp cho ta bái kiến hắn một lần, ta thật sự muốn tái kiến hắn vô cùng, cái gì cũng không đáng nhắc đến, chỉ là muốn thấy mặt.
- Cái này. nếu như có thể mà nói, cháu tất nhiên vui vẻ hỗ trợ.
Dương Minh gật gật đầu đáp ứng yêu cầu Quan Học Dân.
- Trầm Vũ Tích thì ở lại đây đi, cũng tiện cho việc trị liệu của nàng, mỗi ngày ta châm cho nàng ba lượt, hẳn là có hiệu quả.
Quan Học Dân nói.
- Chỉ là. cuộc sống thường ngày của Vũ Tích có nhiều khó khăn. cháu sợ.
Điều Dương Minh muốn ám chỉ chính là những lúc Trầm Vũ Tích ăn cơm hay đi WC, Quan Học Dân cũng vô pháp chăm sóc nàng.
- Ha ha, không sao, có Lưu mẫu trong nhà!
- Đây không phải là làng du lịch Hoa a di cùng Tôn Khiết tỷ mở ra sao?
Trần Mộng Nghiên tất nhiên biết Tôn Khiết, lần trước công ty xảy ra vấn đề chính là Tôn Khiết giải quyết, cho nên đối với Tôn Khiết cũng không xa lạ gì. Đây là nữ cường nhân trong thương trường, khiến Trần Mộng Nghiên rất bội phục, Lâm Chỉ Vận lại càng bội phục hơn, cũng có khi nàng liên hệ cùng Tôn Khiết, hỏi xin ý kiến.
Cho nên lần này đi Đông Hải, Lâm Chỉ Vận còn tính đi bái phỏng Tôn Khiết tỷ.
Đương nhiên, Trần Mộng Nghiên không biết quan hệ giữa Tôn Khiết cùng Dương Minh, nếu mà biết thì đi bái phỏng làm cái gì?
- Ân, hẳn là đúng rồi!
Dương Minh làm bộ lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi, Mộng Nghiên, nghiên cứu sinh bên kia cũng đến làng du lịch này sao?
- Đúng vậy, sao thế?
Trần Mộng Nghiên gật gật đầu.
- Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.
Dương Minh nói:
- Nhiều nghiên cứu sinh đều là người đã có việc làm đến học, tuổi tác so với bọn em sai biệt khá lớn, hẳn là không đi cùng hả nhỉ?
- À, bọn họ không ở cùng chúng em, chắc là tự lo liệu?
- Như vậy a.
Dương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu quả thật như lời Trần Mộng Nghiên, thì coi như cũng được, nếu không chẳng phải mình và Triệu Oánh phải đối mặt Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận sao?
Bất quá ngay cả như vậy, Dương Minh cũng phải hơi hơi thay đổi kế hoạch một chút, ngàn vạn lần không thể để cho Trần Mộng Nghiên gặp phải mình và Triệu Oánh. Nếu không, trước khi mình đi nội bộ đã mâu thuẫn rùm beng, mình đi cũng không sống yên ổn được.
- Mộng Nghiên, anh lên lầu trước, em chuẩn bị đồ cho tốt, chút nữa hai ta ngủ chung a?
Dương Minh trưng bộ mặt vô sỉ nói.
- Ân!
Trần Mộng Nghiên mặt cười đỏ lên, tất nhiên hiểu Dương Minh muốn nói gì.