Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 168 : Chuyện cũ của Dương Minh

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Đưa vào đồn, tên cướp rất nhanh thừa nhận chuyện mình cướp là thật. Hắn vốn còn định nói vài câu tàn nhẫn như chờ tao ra ngoài, bọn mày sẽ biết tay.



Nhưng không đợi hắn nói, Dương Minh đã mở miệng trước: "Mày chờ đó cho tao. Chờ mày đi ra ngoài, nếu để tao gặp lại mày, tao đánh gãy chân mày"



Mẹ ơi. Tên cướp run lên, đây là người gì chứ, không ngờ lại uy hiếp mình. Chẳng qua tên cướp là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Tên cướp bây giờ đang có cảm giác đó.



Có thể một tay xách mình lên, mình muốn trả thù hắn thật là có chút khó khăn. Vì vậy tên cướp ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nhìn người này nữa.



Dương Minh còn định hỏi người bị hại tên là gì, nhưng cảnh sát nói người bị hại yêu cầu giữ bí mật, cho nên Dương Minh cũng không hỏi được gì. Hơn nữa bên cạnh còn có Trần Mộng Nghiên, Dương Minh không thể nào hỏi nhiều. Sau khi ký tên, liền cùng Trần Mộng Nghiên rời đi.



"Hai ta có phải là quần chúng tốt không?" Ra khỏi trụ sở cảnh sát, Dương Minh cười hỏi.



"Hì hì, lần thứ hai" Trần Mộng Nghiên cũng cười nói: "Nhưng mình không hy vọng bạn sau này bạo lực như vậy. Bạn nhìn tên cướp kìa, da đầu bị bạn túm đến tụ máu, đỏ ửng, ghê quá"



"Dùng bạo lực chế bạo lực, Mộng Nghiên chưa nghe qua sao. Mình nếu không đánh hắn, hắn có ngoan ngoãn vậy không?" Dương Minh hỏi ngược lại.



"Nói cũng đúng. Nhưng sau này bạn ít bạo lực đi, chẳng may đánh không lại người ta thì sao?" Trần Mộng Nghiên oán giận nói.



"Đánh không lại? Hắc hắc, ông xã bạn năm xưa được xưng là Dương điên, có ai là đối thủ chứ" Dương Minh đắc ý nói.



"Dương điên? Thật khó nghe, thì ra bạn còn có ngoại hiệu này" Trần Mộng Nghiên nói.



"Khó nghe?" Dương Minh thở dài, lắc đầu. Tô Nhã, bạn đã quên mình sao? Lâu như vậy, không một tin tức, bạn đã quên lời mình nói sao?"



"Làm sao vậy?" Trần Mộng Nghiên thấy tâm trạng Dương Minh thay đổi, cẩn thận nói: "Dương Minh, nghe nói cấp hai bạn học rất giỏi. Sau này. tại sao lại trở nên. trở nên" Trần Mộng Nghiên không biết nói như thế nào, nàng có chút ngượng ngùng khi nói Dương Minh như vậy.



"Trở nên sa đọa hả?" Dương Minh thở dài một hơi: "Biến thành học sinh cá biệt hả?"




"Người ta chỉ thích ở bên anh. Anh không có ở đây, em ngủ" Lam Lăng làm lũng không chịu xuống.



"Được rồi, được rồi, anh ôm em lên giường, hai ta nằm một lát" Dương Minh thật sự có hơi mệt. Thật sự đúng như câu nói của ai đó, đàn ông làm việc không sợ mệt, sợ nhất là đi dạo phố.



Dương Minh còn chưa đi được bao nhiêu đã cảm thấy mệt.



"Áo này của anh có phải là áo đôi tình nhân không? Em xem trên phim thấy thế" Trên giường, Lam Lăng đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc áo của Dương Minh.



"Hả?" Dương Minh càng thêm hoảng sợ? Nàng không nhìn ra chứ? Chẳng qua Dương Minh phản ứng cũng nhanh: "Ừ, là một đôi, còn có một chiếc, anh không mang theo, hôm nào sẽ cầm đến cho em"



"Tốt quá, em chưa mặc áo đôi bao giờ" Lam Lăng nghe xong rất cao hứng gật đầu. Lam Lăng rất dễ dàng được thỏa mãn, một chuyện nhỏ đủ để làm nàng cao hứng rất lâu.



Dương Minh thầm kêu khổ trong lòng, chắc lát nữa mình phải quay lại cửa hàng kia rồi. Chỉ là nhân viên bán hàng ở đó có thể nghĩ mình có tật xấu không? Trên người mặc áo đôi, còn đi mua một chiếc giống như thế nữa?



Tâm trạng của Dương Minh hôm nay không tốt, cho nên chỉ ôm Lam Lăng không có hành động gì khác. Nhưng Lam Lăng có chút nóng nảy, hôm nay sao vậy, sao còn không đi vào chủ đề? Bao giờ mới làm chuyện yêu thích đó chứ?



"Em đã tắm." Lam Lăng ám chỉ.



Dương Minh không rõ nàng nói gì.



"Em có thơm không?" Lam Lăng hỏi tiếp.



"Rất thơm, em dùng sữa tắm gì?" Dương Minh ngửi ngửi hỏi.



"Ai nha, mau cởi quần áo đi, em muốn cái kia." Lam Lăng tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Người ta ám chỉ thế mà không biết. Đúng là"