Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1687 : Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
"Phanh", Tiểu Vương lại không cho hắn thêm bao nhiêu thời gian, trực tiếp đóng cửa xe. Xe cách âm thập phần hoàn hảo, bên ngoài mắng người thì bên trong cũng chả nghe thấy.
- Ngươi không biến phải không? Được rồi, hai ta tìm chỗ nào luyện quyền một chút!
Tiểu Vương túm một phát trúng ngay cổ áo Phạm Kim Triết, đem hắn xách lên, sau đó quẳng lên vỉa hè:
- Ngươi không phải thích gõ xe sao? Đến phiên ta gõ gõ ngươi thử xem!
- Mày đụng đến tao thử xem? Mày có biết tao là ai không? Hôm nay mày dám đụng đến tao, tao cam đoan sẽ khiến mày phải hối hận!
Phạm Kim Triết tuy nhìn mạnh mẽ bất quá trong lòng khiếp đảm tột độ, người này cao to vạm vỡ, nếu đánh nhau, mình khẳng định không phải là đối thủ của hắn a!
Cho nên Phạm Kim Triết ngoài cứng trong nhũn, chỉ đành dùng cách uy hiếp Tiểu Vương.
- Không biết, bất quá mày gõ cửa xe của tao, còn dám mắng lão bản của tao thì phải bị đập!
Tiểu Vương nói:
- Giờ mày muốn có cơ hội hoàn thủ, hai ta đánh nhau hay là một mình tao đập bầm dập mày?
- Mày. mày dám?
Đương nhiên cả hai cách Phạm Kim Triết đều không muốn chọn, trong hai cái, cái nào mà không ăn đòn, đã chắc chắn phải ăn đòn thì ngu sao mà còn nhiệt tình chọn lựa?
- Có cái quái gì mà không dám? Mày đã không chọn thì tao chọn dùm mày!
Tiểu Vương nói xong, liền vung tay lên, đánh cho Phạm Kim Triết mặt mày nở hoa.
- Dương Minh, hắn làm vậy hình như có chút quá tay nha, đạo sư còn ở phía xa kia kìa?
Triệu Oánh nhìn thấy Tiểu Vương đánh đập Phạm Kim Triết, nhất thời có chút lo lắng:
- Hơn nữa, chung quy đánh nhau cũng không tốt cho lắm!
- Ngươi chính là rất thiện lương a, người như thế mà không đánh, thì hắn lại càng lên mặt, rồi cũng cùng một loại như Kim Cương lúc trước.
- Ác nhân thì phải có ác nhân trị, ngươi xem, không phải Kim Cương lúc sau không còn gây rối ngươi nữa sao? Thành thành thật thật hơn nhiều, chính là do sợ ta.
Triệu Oánh có chút không biết nói gì, từng là lão sư Dương Minh, nàng thật ra cũng không tán thành Dương Minh dùng bạo lực giải quyết sự việc, nhưng cũng có tình huống không thể không thừa nhận, bạo lực quả thực rất có hiệu quả!
Nếu chỉ riêng giảng giải đạo lý, có thể căn bản không có chỗ dùng, ý kiến Dương Minh quả thực rất đúng. Giống như Kim Cương lúc trước, chính mình cự tuyệt hắn rất nhiều lần, nhưng hắn cứ lải nhải dây dưa thật khó chịu, chính mình tận tình khuyên bảo, cũng không bằng Dương Minh một trận quyền đấm cước đá mà hữu hiệu.
- Chỉ là. chung quy như vậy vẫn không tốt.
Triệu Oánh vẫn không thể thuyết phục mình dung túng để Dương Minh sử dụng bạo lực được.
- Dương ca, chúng ta theo sau sao?
Tiểu Vương thấy xe buýt khởi hành, liền hỏi Dương Minh.
Chờ một chút đi. Chúng ta theo sau cùng!
Dương Minh do dự một chút rồi nói, hắn sợ mình chạy gần xe bus quá sẽ bị Trần Mộng Nghiên phát giác. Kỳ thật đây chính là tự làm phiền mình, Trần Mộng Nghiên ở bên trong xe bus, không có khả năng lúc nào cũng quay đầu lại nhìn phía sau xe.
Bất quá cách xa xa một chút, Dương Minh cùng Triệu Oánh đều an tâm hơn một tí.
- OK!
Tiểu Vương không có hỏi nhiều, gật gật đầu đồng ý.
Chờ xe dẫn đường cách không xa lắm, Tiểu Vương mới khởi động xe, bám sát sau cùng. Làng du lịch Minh Nguyệt, Đông Hải, Tiểu Vương vốn đã biết địa chỉ, cho nên cũng không sợ lạc đường, cho dù có không theo kịp cũng chẳng là gì to tát.
Huống chi trình độ lái của Tiểu Vương trong đội xe xem như đứng đầu, chắc chắn không thể bị mất dấu.
Phạm Kim Triết vốn đang suy nghĩ, làm cách nào mới có thể ép Dương Minh đi sau cùng, chỉ có đi sau cùng mới có thể thực hiện kế hoạch to lớn của hắn, bằng không thì cả đoàn xe đều cán phải đinh hết, đến lúc ấy thì kế hoạch coi như toi.
Mà bây giờ, Phạm Kim Triết thấy xe Dương Minh chủ động đi sau cùng, nhất thời mừng rỡ ra mặt. Thật sự là trời cũng giúp ta a, chính mình nghĩ biện pháp đều không nghĩ ra, Dương Minh lại phối hợp tốt thế, tự chạy tới sau cùng. Cứ như vậy, mình căn bản không cần phí công phu lại có thể đem xe Dương Minh phá hỏng.
Nghĩ đến đây, Phạm Kim Triết không khỏi vui mừng hớn hở. Hắc hắc, Dương Minh ơi là Dương Minh, người tính không bằng trời tính a, tuy rằng không biết ngươi vì cái gì lại chạy theo sau đít, bất quá cũng không cần biết làm gì, chỉ cần biết rằng, ngươi sắp bị ca chỉnh cho nằm trên giường dăm bữa nửa tháng, còn Triệu Oánh thì sắp trở thành nữ nhân của ca thì đủ rồi!
Dương Minh tất nhiên không biết kế hoạch của Phạm Kim Triết, bất quá coi như biết cũng chỉ cười trừ, bởi vì trong mắt hắn, kế hoạch Phạm Kim Triết đề ra chính là chỉ dùng được cho kẻ bại não.
Xe chạy trên đường, tốc độ Tiểu Vương lái vô cùng ổn, không xa không gần, không nhanh không chậm, không để mình bị tụt lại phía sau, cũng không vượt những chiếc xe phía trước.
- Dương Minh, Mộng Nghiên vừa rồi có hẹn ta, buổi tối cùng đi chơi.
Triệu Oánh chợt nhớ tới chuyện Trần Mộng Nghiên hẹn nàng lúc trước.
- Nga?
Dương Minh tất nhiên là không muốn Triệu Oánh đi gặp Trần Mộng Nghiên. Dưới loại tình huống này, có thể không gặp mặt đối phương là tốt nhất, dù sao mình cùng Triệu Oánh chung một chỗ, gặp mặt liền thêm một phần nguy hiểm.
- Oánh tỷ, ngươi tìm cớ thoái thác đi. Ta sợ lúc sau gặp phiền toái không cần thiết!
Dương Minh do dự một chút nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Triệu Oánh gật gật đầu:
- Bất quá tránh thoát đêm nay, ngày mai còn có một ngày, ta sợ Mộng Nghiên vẫn sẽ tìm ta.