Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1705 : Đưa Cá

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Cho nên, Dương Minh rõ ràng có thể nhắc nhở Triệu Oánh, nhưng lại không thể đánh động.



- Lâm muội tâm địa thật tốt...



Triệu Oánh có chút cảm động, xem ra, cô ấy cũng là người bao dung.



Dương Minh thì lại lo tới đổ mồ hôi. Xem ra, Chu Giai Giai trung lập, Lâm Chỉ Vận trung lập, vậy Trần Mộng Nghiên chẳng phải đã trở thành cô đơn một mình sao? Đến lúc đó thật sự xung đột với Tôn Khiết, nàng chắc chắn sẽ rất bất lợi.



Về lại bên trong biệt thự, Tôn Khiết đang cùng Tiếu Tình, Chu Giai Giai làm cơm tối. Nguyên liệu nấu ăn cũng là do Tôn Khiết gọi điện thoại cho phòng bếp đưa tới. Còn một chút nguyên liệu mới không chuẩn trước cũng đã phái người đi mua rồi.



Hiện tại làng du lịch biển- Minh Nguyệt đã hoàn toàn giao cho Điền Đông Hoa chịu trách nhiệm quản lý, bà chủ lớn phía sau như Tôn Khiết cũng chỉ phủi tay mặc kệ.



- Các ngươi sao nhanh như vậy đã trở về?



Nhìn Dương Minh và Triệu Oánh vào nhà, Tôn Khiết thấy có chút kì quái. Hai người kia mới ra ngoài không đến nửa giờ, sao lại quay về rồi?



-...



Triệu Oánh sắc mặt đỏ lên, không biết nên giải thích như thế nào, chuyện này có chút xấu hổ, nói ra, sợ rằng Tôn Khiết và Tiếu Tình các nàng sẽ cười mình chết.



- Đừng nói nữa, vừa tới tòa nhà nghiên cứu sinh, đã đụng phải Mộng Nghiên và Lâm muội muội...



Dương Minh cười khổ nói:



- Suýt chút đem Oánh tỷ hù chết rồi.



- Vậy các ngươi có bị các nàng phát hiện hay không?



Tôn Khiết cũng có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Dương Minh và Triệu Oánh lại đen đủi như vậy. Lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò, lại gặp phải Trần Mộng Nghiên.



- Không có đâu. May là Dương Minh kịp thời phát hiện, đem ta kéo vào gầm xe buýt.



Triệu Oánh trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực:



- Có điều chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không phải Lâm Chỉ Vận đá mép váy của ta vào, mà để nó lộ ở bên ngoài, chỉ sợ cũng sẽ bị Trần Mộng Nghiên phát hiện...



- Haiz, thật đúng là một khắc hoảng hồn. Thế nào, rất kích thích phải không?



Tôn Khiết thì khác, đối với chuyện lần này lại cảm thấy rất hứng thú:



- Nghe nói, dưới tình huống như vậy sẽ rất kích thich, các ngươi có hay không vậy?
- Ngươi không đi học ư? Tại sao tới nơi này giúp việc?



- Nhà em nghèo, không được đi học, Đông Quang đã giới thiệu cho em tới nơi này giúp việc. Có điều, Đông Hoa ca đối với em rất tốt.



Lý Nhất Tuần đối với tình trạng hiện nay của mình rất là hài lòng.



Nhóc ngượng ngùng đem cá trên mặt đất nhặt lên, giao cho Dương Minh.



Dương Minh nhận lấy cá, ôm vào phòng bếp. Lý Nhất Tuần xoay người chào rời đi, Dương Minh không khỏi lắc đầu, tiểu tử này khá là thú vị.



Dương Minh nhớ là người trước kia ngồi cùng bàn với Trần Mộng Nghiên hình như tên cái gì Tuần thì phải, có điều có phải là Lý Nhất Tuần hay không chắc. Trên thế giới này, người cùng tên cũng đầy ra đấy, không có gì quái lạ cả.



Tôn Khiết và Tiếu Tình đi vào bếp bận làm cơm tối, mà Chu Giai Giai và Triệu Oánh cũng đi giúp đỡ. Chỉ có Dương Minh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền đi tới phòng Tiểu Vương.



Không có sự phân phó của Dương Minh, Tiểu Vương trốn ở trong phòng cũng không dám đi ra ngoài, cũng không dám nói lung tung, nghe được Dương Minh gõ cửa, vội vàng đi mở cho Dương Minh:



- Dương ca, anh đến rồi...



Trong tay hắn còn cầm lấy điện thoại di động, nói với điện thoại đầu bên kia:



- Tiểu Nhiên, thế đã nhá, Dương ca đến rồi.



Nói xong, liền cúp điện thoại, rõ ràng là vừa buôn dưa với bạn gái.



- Nói chuyện với bạn gái hả?



Dương Minh không nghĩ tới Tiểu Vương đang bận nói chuyện, có chút hơi ngượng vì quấy rầy hắn.



- Không có việc gì làm, tùy tiện gọi cuộc điện thoại, cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Chỉ là kể một chút việc nhà vụn vặt loạn thất bát tao mà thôi.



Tiểu Vương làm như không khoát tay nói:



- Dương ca, ngài tìm ta có việc?



- Ta cũng không có chuyện gì...



Dương Minh hạ giọng xuống:



- Buổi tối lúc ngươi giữ cửa, nhớ chú ý một chút. Để ý xem chị dâu Mộng Nghiên của ngươi có đến tìm ta hay không. Nếu là đến tìm ta..., ngươi mau chóng nhắn tin cho ta biết.