Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1710 : Chẳng Lẽ Thật Sự Là Hắn

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


- Thật xin lỗi, ta thật sự không biết.



Trần Mộng Nghiên lắc đầu. BK9999? Đây không phải là chiếc xe lúc trước thấy Triệu Oánh lên ở cửa trường học sao? Chẳng lẽ chiếc xe này thật sự là của Dương Minh?



Nhưng Trần Mộng Nghiên trước giờ chưa từng thấy Dương Minh lái chiếc xe này. Dương Minh bình thường lái một chiếc BMW X5, số xe là B88B88. Cho nên dù có chút nghi ngờ, nhưng Trần Mộng Nghiên vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Minh!



Dương Minh không thích mình hay nghi ngờ hắn, cũng không thích tính hay ghen của mình, cho nên Trần Mộng Nghiên cố hết sức khiến cho mình không nóng vội.



- Nàng ngay cả chiếc xe này cũng không nhận ra sao? Nếu không thì thế này, nàng gọi điện thoại bảo người ta điều tra về chủ chiếc xe hơi này. Ta dám cam đoan nhất định là Dương Minh! Nàng đừng đi vội!



Phạm Kim Triết nhìn thấy Trần Mộng Nghiên muốn đi, nói liên tục như bắn súng.



- Trước tiên, ta vì sao phải gọi điện điều tra chứ? Chẳng lẽ ta chỉ vì nghe mấy câu nói của một người xa lạ như ngươi, lại đi hoài nghi bạn trai ta sao?



Trần Mộng Nghiên nói:



- Hơn nữa, ngươi tại sao lại có lòng tốt báo cho ta biết? Ngươi có mục đích gì? Chẳng lẽ ngươi chỉ đơn giản là một kẻ đi đường tốt bụng? Làm sao ta tin cho được?



- Được rồi được rồi! Ta nói thật, ta nói thật còn không được sao!



Phạm Kim Triết thật hết cách rồi, chỉ đành nói chi tiết:



- Ta thích Triệu Oánh, đang theo đuổi nàng ta. Là ta thấy Triệu Oánh ở chung một chỗ với Dương Minh, hơn nữa còn đi tìm phòng nên muốn chia rẽ bọn họ. Cho nên nói cho nàng, để ngươi đi bắt gian! Như vậy được rồi chứ?



- Thật là như thế?



Trần Mộng Nghiên nhìn Phạm Kim Triết.



- Đúng vậy. Nàng xem vết thương trên người ta, còn cả mặt ta nữa, cũng đều bởi vì Dương Minh mới biến thành như vậy! Dọc đường đi, ta liền theo sau xe Dương Minh, hắn đúng là chở theo Triệu Oánh!



Phạm Kim Triết nói:



- Tin ta đi. Ta nói đều là sự thật 100% đấy!



Trần Mộng Nghiên nhìn thấy Phạm Kim Triết thề thốt, nhất thời cũng thấy bối rối. Hắn rốt cuộc nói thật hay nói dối đây?



- Nàng kiểm tra biển số xe chẳng phải sẽ biết sao? Ta nếu là không có thù với Dương Minh, thì làm gì phải tới chỗ nàng mà tố cáo? Ta đâu có rảnh?!
- Vậy chúng ta đi thôi.



- Được được! Ta dẫn đường



Phạm Kim Triết mừng rỡ, bước nhanh ở phía trước:



- Các ngươi đi theo ta là được...



Lâm Chỉ Vận thấy chuyện đã không thể cứu vãn được nữa. Bất đắc dĩ, lấy di động trong túi áo, bấm số của Dương Minh. Lâm Chỉ Vận cài đặt phím gọi tắt đầu tiên chính là số của Dương Minh, cho nên thao tác rất dễ dàng.



Chờ điện thoại thông rồi, Lâm Chỉ Vận cố ý lớn tiếng nói:



- Mộng Nghiên tỷ, ta cảm thấy Dương Minh không phải loại người như vậy. Hắn không thể nào ở chung một chỗ với Oánh tỷ đâu. Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó, hoặc chính là hắn nhìn lầm rồi...



- Nhìn nhầm hay không, một lát chẳng phải sẽ biết rồi sao?



Trần Mộng Nghiên không có ý biện hộ cho Dương Minh, nhung cũng không có ý trách tội, chỉ nói một câu hời hợt.



- Ta nghĩ nhất định không phải...



Lâm Chỉ Vận nói.



- Hai người các nàng đi nhanh một chút đi, còn rất xa đấy!



Phạm Kim Triết quay lại nói với hai người:



- Hay là ta cản lại một chiếc xe điện an ninh, để bọn họ chở chúng ta đi!



Nơi này còn cách biệt thự độc lập bên bờ biển một đoạn khá xa, đi bộ phải mất hơn hai mươi phút đồng hồ, không bằng bắt một xe điện mà đi.



- Cũng được, vậy ngươi đi đón xe đi!



Trần Mộng Nghiên vừa nghe đề nghị của Phạm Kim Triết, trực tiếp đồng ý gật đầu. Đề nghị này rất tốt, có an ninh ở một bên hộ tống, sẽ an toàn hơn một chút!



Mặc dù đã xác định thân phận của Phạm Kim Triết, biết hắn không phải kẻ lừa gạt. Thế nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.