Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1777 : Cũng cho tiền đổi xưng hô đi

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


- Cũng không nhiều, sáu món ăn một món canh, hôm nay nhiều người, lát nữa Tình Tình cũng về, người một nhà chúng ta làm sao có thể thiếu món ăn chứ? - Sở Tuệ Phương cười nói.



- Được rồi, vậy thì sáu món ăn!



Lưu Duy Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hôm nay cộng cả Tiếu Tình thì là bảy người, sáu món ăn một món súp cũng không tính là nhiều!



Trở lại trong phòng khác, Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn cũng không hề thảo luận chủ đề lúc trước nữa, mà nói một chút chuyện bên trường học sau khi Dương Minh đi. Việc Lưu Duy Sơn tiếp nhận chức hiệu trưởng đã không cần lo lắng nữa, mà Dương Minh bên này chẳng những có thể giữ lại học tịch, hơn nữa cũng có thể tốt nghiệp đúng hạn, thậm chí nói là sớm hơn cũng được. Bao gồm cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai ba người cũng có thể tốt nghiệp trước!



Đây cũng không phải là Lưu Duy Sơn lấy việc công làm việc tư, mà là Hạ Băng Bạc bên kia nhất định sẽ chào hỏi, đối với nhân sĩ đặc thù như Dương Minh, lại là người sẽ làm ra cống hiến kiệt xuất cho xã hội, trường học đương nhiên phải chiếu cố hắn và người nhà của hắn.



Mà Lưu Duy Sơn là cha nuôi của Dương Minh, chẳng qua là gặp vừa đúng người, càng thêm dễ nói chuyện mà thôi.



- Con không nói cha cũng sẽ không biết rõ, con giải thích như vậy, bản thân cha cảm thấy rằng quyền lực của cái cục điều tra thần bí chỗ con quả thực không nhỏ a!



Lưu Duy Sơn nghe xong lời của Dương Minh không khỏi cảm thán:



- Có thể tham gia bất kỳ án kiện nào, hơn nữa có quyền lực điều tra bất cứ một chuyện gì, hiệu trưởng như cha, chẳng phải là đã ở trong vùng quản hạt của con sao?



"Ha hả…" Dương Minh từ chối cho ý kiến cười cười:



- Lời của cha nuôi cũng không có sai, chẳng qua kể cả có đặc quyền, chúng con cũng không dùng bừa, cũng chỉ có những chuyện tình khó xử lý kia chúng con mới có thể gia nhập, nếu không chẳng phải loạn hết sao?



- Con có thể nghĩ như vậy để tự ước thúc mình cũng không phải dễ dàng!



Lưu Duy Sơn tán thưởng nói:




"Vâng ạ, chị" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói.



Sở Tuệ Phương bưng bát canh cuối cùng để lên bàn, nhìn mấy người trong phòng khách nói:



- Các con thu dọn nhanh một chút, chuẩn bị ăn cơm. Ăn một chút nhân lúc còn nóng, nếu không tí nữa nguội lại không dễ ăn đâu!



- Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Giai Giai, các em mau thu tiền lại, sau đó đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm! - Dương Minh nói.



Đám người Trần Mộng Nghiên đáp một tiếng, sau đó đi vào toilet rửa tay, mà Tiếu Tình thì muốn trở về phòng thay quần áo, Dương Minh cũng đi theo.



Ở trong nhà Lưu Duy Sơn, Dương Minh đi theo Tiếu Tình cũng không khiến đám người Trần Mộng Nghiên hoài nghi, các nàng căn bản cũng không suy nghĩ nhiều gì cả.



- Em cũng vào làm cái gì… nha! Anh định làm gì?



Tiếu Tình vừa vào cửa, tay của Dương Minh đã trèo lên vai thơm của nàng, làm cho Tiếu Tình giật mình! Cửa phòng này vẫn chưa đóng đâu, Dương Minh mỗi lần đều to gan như thế nếu bị người ta thấy thì làm sao bây giờ? Nàng bị làm cho sợ đến mức vội vàng đóng cửa phòng lại, trợn mắt nhìn Dương Minh một cái, tức giận nói:



- Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à? Hôm nay anh muốn làm gì?



- Mấy cô nàng Mộng Nghiên đi rửa tay rồi, không nhìn thấy đâu.



Dương Minh cũng cười cười, nói như chẳng sao cả.



Các bạn thanks ít lắm ý Lản hết cả nòng