Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1788 : Ông nội Dương

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Hiện tại Dương Minh đã tới, hiển nhiên là Dương Minh đã ra mặt cho chúng, thằng Lý Thử Hoa này cũng nên được dạy dỗ đầy đủ rồi.



- Mày… anh chính là Dương Minh?



Lý Thử Hoa không nhận ra Dương Minh, nó cũng vừa mới chuyển đến trường này mà thôi, nhưng mà thấy vẻ mặt của những người này, thêm cả cách xưng hô của Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu thì Lý Thử Hoa sao lại không đoán ra được người trước mắt chính là Dương Minh chứ?



"Là tao." - Dương Minh nhàn nhạt gật đầu:



- Tao đến rồi, mày làm thế nào cho tao gọi anh đây?



Lý Thử Hoa thấy Dương Minh thì sợ hãi theo bản năng, nhưng mà nghĩ đến phía Dương Minh chỉ có hai người, một người ngồi trên xe không xuống, bên mình lại nhiều người như vậy thì sợ quái gì hắn? Cho nên nó tức giận:



- Hiện tại Lý Thử Hoa tao chính là lão đại của Tứ Trung Tùng Giang! Mày vừa nãy suýt đâm phải tao, chuyện này giải thích thế nào đây?



- Mày nghĩ phải giải thích thế nào? - Dương Minh như cười như không nhìn Lý Thử Hoa hỏi ngược lại.



- Mày phải bồi thường cho tao ít nhất hai mươi vạn tiền thuốc thang, nếu không hôm nay đừng hòng rời đi! - Lý Thử Hoa giậm chân nói.



Dương Minh cười nhạt, trong lòng thấy hơi chán ngấy rồi, thằng ngày không biết sống chết, không biết tiến thoái, hơn nữa lòng tham không đáy, há mồm ra đã là hai mươi vạn, điều này tất nhiên đã làm Dương Minh không vui. Nếu giữ lại tai họa như nó ở lại chỗ này, mình còn chưa đi mà nó lại có thể bắt nạt Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu. Nếu mình đi rồi mà nói… vậy thì chẳng phải chúng nó lại tiếp tục nổi loạn hay sao?



Cho nên trong lòng Dương Minh dâng lên một toan tính tàn nhẫn, quyết định cho thằng Lý Thử Hoa này một một giáo huấn mãi mãi. Nhìn hắn như tùy ý giơ tay lên, đụng một cái trên người Lý Thử Hoa, Lý Thử Hoa ban đầu còn hơi sững sờ, không biết Dương Minh muốn làm gì, không khỏi giễu cợt nói:



- Mày muốn đánh tao à? Hay là vừa gãi ngứa cho tao? Ha ha… còn tưởng rằng mày làm người hổ báo lắm mà, xem ra tin đồn không đáng tin, ha ha ha ha - Hự?
- Dương ca, van xin anh, bỏ qua cho anh Thử Hoa đi…



Mẹ kiếp! Mấy thằng ngu đần chúng mày. Lý Thử Hoa thầm mắng trong lòng, chúng mày gọi tao là anh rồi, sao cũng lại gọi Dương Minh là anh, đó không phải là có ý cho Dương Minh to ngang với tao hay sao? Dương Minh có thể cao hứng hay sao? Không tiếp tục hành hạ tao đã không tệ rồi, cứu tao làm sao được?



- Ông nội Dương, cứu con đi… - Lý Thử Hoa hô to.



Tô Giao Nang cùng Trương Vũ Trụ nghe câu mà Lý Thử Hoa nói… không khỏi sửng sốt, nhưng mà ngay sau đó đã hiểu ý tứ của nó, cũng gấp gáp nói:



- Ông nội Dương, van xin ông bỏ qua cho anh Thử Hoa, chúng con sai rồi, thật sự sai rồi, sau này trong trường học, chúng con sẽ nghe lời của anh Tiểu Ba và anh Cuồng Ngưu…



Dương Minh nhàn nhạt nhìn Trương Vũ Trụ và Tô Giao Nang, nhấc chân đá lên người Lý Thử Hoa đang lăn lộn trên đất, nhìn như chỉ là một cước tùy ý nhưng mà trên mặt Lý Thử Hoa trong nháy mắt hiện lên vẻ thoải mái!



Loại đau đớn kinh khủng trên người nó trong nháy mắt đã biến mất, thật đúng là quỷ dị!



Nó nằm trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm, trong mắt không hề che giấu thần sắc sợ hãi, không dám nhìn thẳng mặt Dương Minh, liên tục không ngừng nói cảm ơn:



- Cảm ơn ông nội Dương, cảm ơn ông nội Dương…



Nó đã có thể xác định trăm phần trăm, lúc trước chính là Dương Minh dạy dỗ mình, mà Dương Minh có thể tùy ý dạy dỗ mình, hơn nữa có thể giải trừ nỗi thống khổ của mình, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? Chẳng lẽ là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?



Nghĩ đến loại khả năng này, Lý Thử Hoa càng thêm sợ hãi! Chẳng lẽ Dương Minh đúng là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết? Lại có biết điểm huyệt? Thật quá hoang đường rồi? Làm sao có thể?