Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1801 : Nhường mày năm chiêu
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Phùng Tứ Bưu tức đỏ cả mặt, ánh mắt ác độc nhìn Dương Minh, hắn rất muốn tát một phát chết Dương Minh ngay bây giờ. Hắn không ngờ được Dương Minh lại âm hiểm như thế, chơi ra một chiêu đó làm cho hắn mất mặt trước mọi người, đúng là không ra cái gì cả!
- Thằng dở người, người ta đã nhường rồi còn giành giật!
- Đúng thế, thích tự khoe sức mạnh à?
- Đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
- Người như thế đi diễn xiếc khỉ chắc hay lắm, ở chỗ này thật sự mất mặt mà!
Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nhìn thoáng qua số học sinh không biết sống chết dưới đài, cầm mic thản nhiên nói với Dương Minh:
- Con người tao đánh quyền không thích quy tắc, cho nên quy tắc của tao là không có quy tắc nào cả!
- Thật tốt quá, con người tôi cũng đã quen không có quy tắc, đã nghe qua đánh loạn chưa? Tôi rất thích chơi như thế! - Thanh âm của Dương Minh rất lớn, mặc dù không cầm mic nhưng vẫn vang vọng, toàn trường có thể nghe được, thoáng cái đã làm cho Phùng Tứ Bưu rơi xuống hạ phong.
Phùng Tứ Bưu nhíu mày, thầm nghĩ cổ họng lớn thì có tác dụng gì? Ca sĩ chẳng phải cũng có cổ họng lớn hay sao, nhưng mà cũng chẳng đánh nhau được!
- Hừ, nếu không có quy củ thì sống chết sẽ do trời, nếu ngộ thương thì sao, tao không hy vọng sau này có người truy cứu không tha! - Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nói.
- Thật tốt quá, tôi đang suy nghĩ nếu đánh cho anh tàn phế thì có bị đòi tiền thuốc thang hay không đây! - Dương Minh lập tức mừng rỡ nói:
- Bưu ca, anh thật tốt, ngay cả tiền thuốc thang cũng không cần, tới đây chỉ để tôi luyện tay, thật sự tốt quá! Người tốt như anh, chủ động tới chịu đòn, thật sự đã ít lại càng ít! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có thì cũng là đồ thiểu năng!
"Ha ha ha ha!" Lời của Dương Minh một lần nữa làm các sinh viên bên dưới cười rộ lên, Dương Minh nói quả thật quá châm chọc, làm cho những học sinh này cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như vừa trút được một ngụm ác khí vậy.
- Sính miệng lưỡi là thói quen của người thành thị à, hay là lát nữa rồi nói lại nhé! - Phùng Tứ Bưu cười lạnh nói:
- Phùng Cửu Năng, mang hiệp nghị miễn trách nhiệm ra đây, mỗi người một phần, tao với nó cùng ký!
Phùng Cửu Năng cũng có ý đó, hắn đã muốn chuồn cho chóng, những sinh viên này rõ ràng không thuận mắt với hắn rồi, hắn thật sự sợ bị đánh!
- Như vậy, xin mời mọi người bên dưới cùng quan sát cuộc thi đấu, tôi sẽ nhường sàn đấu lại cho hai tuyển thủ! - Phùng Cửu Năng phô trương một câu:
- Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt!
- Đi xuống đi, đi xuống đi!
- Đi xuống đây ăn đòn đi!
- Nhanh lên, anh sẽ mài quyền tụ chưởng chờ mày!
- Dương ca đánh phía trên, Lý ca tao đây đánh phía dưới!
Phùng Cửu Năng choáng váng, những người này muốn đánh hắn thật sao? Nhìn tình hình này thì không đi được nữa, trước tiên cứ trốn sau đài tránh gió tránh bão rồi nói sau!
Sau khi Phùng Cửu Năng lui xuống, trên đài chỉ còn lại hai người Dương Minh và Phùng Tứ Bưu.
- Ra tay đi, tao nhường năm chiêu. - Phùng Tứ Bưu rất khinh miệt nhìn Dương Minh nói.
- À, không cần đâu, nhường tôi một chiêu là được rồi. - Dương Minh nói lớn.
- Hừ, cũng đừng có to mồm. - Phùng Tứ Bưu cười lạnh một tiếng:
- Hay là cứ năm chiêu đi cho lành!
- Một chiêu là có thể chết ngay rồi, lại còn nhường tôi năm chiêu, chẳng lẽ cho tôi đánh năm lần? Đánh thế còn không chết người sao? - Dương Minh hơi khó khăn nói.