Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1807 : Tô Nhã cũng sẽ ghen
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Dọc theo đường đi, Dương Minh nhìn cảnh tượng quen thuộc, không khỏi lâm vào trầm tư......
"Dương Minh?"
Tô Nhã thấy Dương Minh đang lái xe mà lại tỏ ra thất thần, sợ hắn sẽ gây ra sự cố gì, vội vàng lên tiếng gọi hắn lại.
" Hả?"
Dương Minh cả kinh, vội vàng dừng xe đậu lại ven đường, may mắn bây giờ là thời gian lên lớp của trường học, không có ai đi bộ ở cửa trường học, hắn không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh!
Lâu lắm rồi hắn không có thất thần như vừa rồi. Từ tkhi làm sát thủ tới nay, sức cảnh giác đã được rèn luyện dù có là thời điểm quan trọng cũng vẫn duy trì được sự thanh tĩnh, nhưng mà hôm nay, cũng là lần đầu tiên hắn thất thần.
Dương Minh cười khổ một cái, mình cũng trở nên thương cảm như vậy sao? Hẳn là bởi vì mình muốn đi, muốn rời khỏi thành phố Tùng Giang rồi, vừa nghĩ tới một ít chuyện trước kia, cho nên mới thất thần trong lúc lái xe như thế.
" Sau này không nên như vậy, lúc lái xe mà ngây người dễ gây nguy hiểm?"
Tô Nhã cầm lấy một lọ vi-ta-min trên xe, mở ra, đưa cho Dương Minh:
"Có phải mệt mỏi quá hay không? Uống hai viên nghỉ ngơi một chút đi"
Tô Nhã cho là Dương Minh mới vừa cùng quyền vương thế giới ngầm đánh nhau, hẳn là cả người mỏi mệt.
" Không có, chỉ là nghĩ tới một chút chuyện lúc trước."
Dương Minh nhận lấy đồ uống, uống một hớp, nhưng bỗng nhiên phát hiện, một màn này tựa hồ rất là quen thuộc, cũng là ở nơi quen thuộc này, cùng một bối cảnh,địa phương quen thuộc, người quen......
Bất quá khi đó uống là nước quả trà, một loại đồ uống đặc sản ở thành phố Tùng Giang rất là bình thường, hiện tại đã không còn bày bán.Hiện tại, những thứ thưc uống Vi-ta-min này được bày bán nhiều, nhưng vẫn là nước quả trà mới là ngon nhất.
" không bằng, nước quả trà dễ uống hơn."
Dương Minh cười cười:
"mới vừa rồi em đưa nước uống cho anh, làm anh nhớ tới lúc còn học tiểu học, em cũng thường xuyên như thế, thứ gì không uống được lại đưa cho anh uống"
Hiện tại Dương Minh đối với những thứ đồ uống khác đã không có hứng thú quá lớn, lật đến tờ cuối cùng, cũng không có thấy đồ uống mà mình yêu thích, may mắn cũng tìm thấy được tên " Sơn Quả trà"!
bất quá, giá tiền đúng là không rẻ, trước kia chỉ cần một, hai đồng tiền là có một bình trà, hiện tại lại là ba mươi đồng một chén.
" Nơi này còn có Sơn Quả trà?"
Dương Minh có chút kinh ngạc, trà này, ở thành phố Tùng Giang sớm đã không còn nữa mà?
" Đúng vậy, đây là ông chủ mới thêm vào, bởi vì trước kia ở chỗ này có một học trò thích uống Sơn Quả trà, bây giờ đi công tác tới nơi này muốn nhớ lại chuyện xưa một chút, muốn uống Sơn Quả trà, cho nên ông chủ đã thêm loại đồ uống này."
phục vụ giải thích:
"Bất quá học sinh thời nay cũng không quá quan tâm thức uống này, cũng hiếm có người uống, cho nên khách nhân gọi mới chế biến trực tiếp, thành ra chi phí tương đối cao, cho nên giá tiền......"
” Hai chén trà quả”
Dương Minh đối với chút tiền này đã không cón khái niệm rồi, ba mươi đồng một chén Sơn Quả trà, cũng không có cái gì là quá lớn, hắn tới nơi này chủ yếu là vì nhớ thuở xưa, mà rất nhiều người tới nơi này cùng vì Sơn Quả trà, thật ra thì cũng có ý nghĩ giống nhau, sẽ không để ý ba mươi đồng tiền này. Mà ông chủ quán nước hiển nhiên là bắt được cái mấu chốt buôn bán, đẩy ra loại Sơn Quả trà này, mặc dù không phải là dễ bán, nhưng khi bán một chén thì kiếm rất nhiều tiền.
"Vâng"
Phục vụ cũng không quá kinh ngạc, dù sao Dương Minh cũng không phải là người thứ nhất tới nơi này uống Sơn Quả trà. Lúc trước cũng có rất nhiều nam nữ tuổi chừng hai mươi tới uống, lần đầu tiên thấy có người uống đồ uống mắc như vậy phục vụ vẫn còn có chút kỳ quái, bất quá thời gian dài cũng đã quen rồi.
Rất nhanh, Sơn Quả trà đã bưng lên, về phần phục vụ cái gọi là không chuẩn bị, sợ rằng cũng là lấy cớ.
Dương Minh cũng lười truy cứu những chuyện nhỏ nhặt này, đưa cho Tô Nhã một chén.
"Nếm thử xem mùi vị có thay đổi hay không?"
"Dạ......"
Tô Nhã nhận lấy chén quả trà,bây giờ và trước kia đã có sự thay đổi lớn rồi!