Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1834 : Tác dụng phu của tâm cổ

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Thời điểm đó, Dương Minh hoàn toàn không hiểu tấm lòng của chahắn, cha trên ban công nhìn hắn đi, như giám thị hắn, sợ hắn lại trốn học, thế nhưng hiện tại, Dương Minh đã hiểu được tình thương của cha.



Đó chính là tình yêu và sự quan tâm của cha. Cha nhìn mình từng bước trưởng thành, mà cha lại già yếu đi đu từng ngày… Cũng trải qua gần 6,7 năm, thẳng đến khi Dương Minh tốt nghiệp trung học phổ thông rồi thuận lợi thi lên đại học…



Chợt quay đầu lại, nhớ tới ánh mắt tha thiết của cha, nước mắt Dương Minh trong nháy mắt tràn mi…



Nhớ lại những cảm giác ngọt bùi cay đắng! Khi hắn lần thứ hai thấy ánh mắt tha thiết của phụ thân, Dương Minh nắm chặc nắm tay, lúc này đây, nhất định phải bình an trở về, không vì cái gì khác, chỉ không để phụ kỳ vọng của cha!



Dương Minh hướng phụ thân vẫy tay:



- Ba, người trở về đi…



- Con lên xe đi, cha nhìn chút nữa…



Dương Đại Hải vẫy vẫy tay cười với nhi tử.



Một màn này, đã lập lại rất nhiều, lúc trước, Dương Minh luôn không kiên nhẫn thúc giục phụ thân mau trở về, làm bộ như không thấy, giận dỗi ly khai, nhưng giờ khắc này, Dương Minh lại cảm giác rất ấm áp, rất hạnh phúc!



Đó là sự quan tâm và bảo vệ đứa con của mình!



Dương Minh khẽ thở dài, kéo Lam Lăng lên xe, chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu



Mà trên ban công, Dương Đại Hải nở nụ cười vui vẻ! Nhìn nhi tử rốt cục trở thành người có ích cho xã hội, hắn cảm thấy rất hạnh phúc!



- Lão Dương, còn nhìn cái gì? Đại Minh không muốn ông ở trên này nhìn hắn đâu?



Dương mẫu đang dụi mắt, thấy Dương Đại Hải ở trên ban công. Vì vậy la hắn một tiếng.



- Ha ha.



Dương Đại Hải mỉm cười:



- Nhi tử hiện tại đã trưởng thành, thế nào lại có thể không thích? Một cái chớp mắt a, rốt cuộc không còn phải vì tiểu tử này mà lo lắng nữa



- Đúng vậy, Đại Minh thật sự trưởng thành, tôi bây giờ muốn biết chính là chừng nào mình mới có cháu ẵm đây?



Dương mẫu ước mơ mà cười nói:



- Mọi người đều nói, hiện tại con một không tốt, sinh hạ hài tử cũng không có bạn, liền bà con cũng không có, thế nhưng chúng ta không giống a, đến lúc đó sinh một đống tôn tử tôn nữ, thật nhiều huynh đệ tỷ muội, đều có thế tạo thành một đội bóng nha!



- Ha ha, vậy cũng được, tôi sẽ tự mình mở một cái nhà trẻ, do chính tay làm hiệu trưởng, ta sẽ không làm chức chủ tịch này nữa, đỡ phải lại rơi vào bẫy rập của hồng phấn!



Dương Đại Hải tự đáy lòng nói.



- Hiệu trưởng là tôi, ông nhiều nhất chỉ là phó thôi!



Dương mẫu khoát tay chặn lại.



- Ha ha, được, tôi là phó!



Dương Đại Hải cũng nở nụ cười.



Trên đường, Dương Minh chở Lam Lăng, tâm tình lại là nặng nề.



- Dương Minh, sao vậy?



Lam Lăng cũng cảm giác Dương Minh bất ổn, vì vậy lo lắng hỏi.



- Ngày mai phải đi, có chút không yên lòng về cha mẹ… Không biết lần này trở về, đã là bao nhiêu năm, cũng không biết có thể trở về hay không…


- Mộng Nghiên tỷ tỷ, tỷ cũng đừng cười, tâm cổ ngoại trừ những chỗ tốt, vẫn là có chỗ xấu nhất định.



Lam Lăng cũng khoát tay một cái nói:



- Nếu không tốt, rất dễ bị mất mạng.



- A?



Trần Mộng Nghiên nhất thời giật mình, mở to mắt nhìn Lam Lăng:



- Lăng Lăng muội muội, muội nói cái gì? Tâm cổ nếu không tốt còn có thể chết? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sẽ không dọa người như vậy đi?



- Chính là dọa người như vậy.



Lam Lăng gật đầu nghiêm túc nói:



- Tâm cổ có lợi, tự nhiên cũng có chỗ hại, đó chính là để trói buộc người yếu, không thể thay lòng đổi dạ, cái này Dương Minh đã cùng tỷ nói chuyện về muội đi?



- Đúng vậy, đã nói qua, tỷ cũng đã nói với Giai Giai và Lâm muội muội.



Trần Mộng Nghiên gật đầu, chuyện tình tâm cổ, Dương Minh đã nói rõ với nàng, nói cách khác, Trần Mộng Nghiên lúc trước cũng không có thể tiếp nhận Lam Lăng dễ dàng như vậy.



Tình huống ban đầu, không cho phép nàng không chấp nhận, theo lời nói của Dương Minh, nếu trong lòng của Dương Minh không có Lam Lăng vậy thì Dương Minh sẽ bị chết…



Lẽ nào… Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên nghĩ thông suốt cái gì, vì vậy liền vội vàng hỏi:



- Lăng Lăng muội muội, tỷ đại khái đoán được, nói cách khác, người có tâm cổ, không thể thay đổi lòng dạ phải không? Tỷ ngoại trừ Dương Minh, thì không thể thích người khác, đúng hay không?



- Không có sai.



Lam Lăng gật đầu:



- Thế nhưng, đối với nam nhân mà nói, chỉ là như vậy, còn với nữ nhân mà nói, như là một loại trinh tiết thời xưa, tên như nghĩa của nó…Các tỷ chắc là đã rõ ý tứ trong đi đi?



- Lăng Lăng muội muội, muội nói như vậy…



Trần Mộng Nghiên nhìn Lam Lăng một chút, có chút ngượng ngùng nói ra khỏi miệng.



- Đúng vậy, các tỷ đời này, nam nhân duy nhất, chỉ có thể là Dương Minh, nếu khác, chỉ có thể chết.



Lam Lăng trịnh trọng nghiêm túc nói:



- Tuy rằng muội không cảm thấy các tỷ phản bội Dương Minh, nhưng chuyện này, muội phải nói ra, miễn cho thời gian Dương Minh đi công tác về sau, tỷ không bị sai lầm.



Trần Mộng Nghiên thật ra không có cảm thấy đáng sợ, đúng vậy, Lam Lăng nói rất đúng, nàng không có khả năng phản bội Dương Minh, cho dù Dương Minh đã nói rõ, hắn đi chấp hành nhiệm vụ, có thể thời gian rất lâu, nhưng Trần Mộng Nghiên cũng không có nghĩ tới là bỏ Dương Minh.



- Tỷ nghĩ, tâm lý của tỷ cũng chỉ có thể dung nạp một mình Dương Minh là nam nhân.



Mà Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cũng là gật đầu, các nàng cũng có ý tưởng giống nhau, trong tim của các nàng, cũng chỉ có thể dung nạp một mình Dương Minh, cho nên tác dụng phụ của tâm cổ này, cũng không đáng kể



- Được rồi, đều nói cho các tỷ biết rồi, còn không cho vào nhà sao?



Lam Lăng nháy mắt một cái, hỏi



-Chết, tỷ quên, nói chuyên hồi lâu thật không có ý tứ.



Trần Mộng Nghiên nhất thời có chút ngượng ngùng, liền vội vàng mời Lam Lăng tiến vào:



- Lăng Lăng muội muội, mau vào nhà.