Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1841 :
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Thần kì nhất chính là Trần Mộng Nghiên tựa như 1 chút phản ứng cũng không có, tùy ý để Dương Minh làm bừa.
Hạ Tuyết buồn bực, chẳng lẽ tên hỗn đản này tốt số như vậy? Nhiều nữ nhân đi theo hắn như thế mà không có 1 ai hối hận. Bất quá Hạ Tuyết cũng có chút buồn bực, ánh mắt của mình nhìn người rất khá nhưng tại sao không nhìn ra ưu điểm nào của hắn a? Nghĩ đến sau này cùng với nhiều nữ nhân chia sẻ tình yêu Dương Minh vói nàng, điều này làm Hạ Tuyết có chút không thích ứng được.
-Không phải nói không thông mà là cô rất hay xen vào chuyện của người khác, cá cược đã thua thì thôi, sao đó lại đi châm ngòi ly gián!
Dương Minh cười nói.
-Hừ!
Hạ Tuyết quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Dương Minh.
Bất quá Dương Minh cũng vui vẻ khi được nhàn rỗi,trên máy bay thời gian vốn không nhiều, cùng Hạ Tuyết nói chuyện cũng là không tệ, nhưng thời gian giữa hai người bên nhau còn nhiều nên lúc này không vội a!
Mà lúc này nhiệm vụ chủ yếu là bồi Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ sợ đến Yến Kinh đặc huấn thì sẽ không còn nhiều thời gian bên nàng nữa. Tuy rằng Dương Minh cảm thấy đặc huấn với hắn không có nhiều tác dụng, nhưng việc này là do Hạ Băng Bạc cử hành nên phải cấp ít nhiều mặt mũi cho y, tối thiểu lúc đầu là có mặt còn về sau muốn làm gì thì tùy ý.
Cho nên lúc này trên máy bay Dương Minh cùng Nhạc Nhạc nói chuyên rất rôm rả còn đem Hạ Tuyết ném qua một bên.
Hạ Tuyết tuy cũng muốn xen vào vài câu nhưng vì chuyện lúc trước nên không biết nói cái gì cho phải cũng chỉ biết buồn bực ngắm cảnh ngoài cửa sổ
Thành phố Tùng Giang, tầng chót của một khu dân cư kiểu cũ, trên đó có hai hộ gia đình nhưng đều bị 1 người mua lại, để an toàn người đó ngay tại cầu thang lắp một cái cửa sắt.
Đối với cái khu dân cư cũ không người quản lý này mà nói tình huông như thế quả thật bình thường, dù sao nha người ta ở tầng chót, hắn không cho ai lên cũng không có gì đáng trách mà người ở tầng dưới không có dị nghị gì cả.
Hơn nữa chủ nhân tầng chót đó cũng không thường xuyên ở lại nên người ta muốn an toàn, trang bị cửa sắt ở cầu thang cũng là chuyện bình thường
Mà người dân khu nhà này cũng không biết chủ nhân tầng chót là người tàn tật phải ngồi xe lăn, mỗi lần hắn muốn lên lầu phải nhờ thủ hạ đẩy giúp cái xe lăn điện mới lên được...
Hai ngày nay người đó chính đang ở trong khu nhà này.
-Cho mày đi gửi những bức ảnh chụp, mày đã gửi chưa? Sao Trần Mộng Nghiên còn chưa nhận được?
Người tàn tật hướng tên thanh niên đầu cua tức giận hỏi.
-Tôi...tôi đã gửi rồi mà
Đầu cua cẩn thận nói.
Một chiêu này không thể bảo là không cay độc. Nếu đổi lại thời kỳ khác, chỉ cần cấp cho Dương Minh đủ thời gian thì Hoàng Hữu Tài cũng tốt Liệp Ưng cũng vậy đều cảm thấy hắn có thể giải quyết tốt vấn đề này.
Nhưng hiện tại là bất đồng, Dương Minh ngay lập tức phải đi Vân Nam chấp hành nhiệm vụ nên không có thời gian bình ổn mâu thuẫn giữa các nàng. Muốn giải quyết tốt sự tình này tất phải tốn nhiều thời gian a!
Việc này không phải nói vài câu là có thể giải quyết, nhấtt định phải qua một đoạn thời kỳ buồn chán và cực kỳ kiên nhẫn may ra mới có thể bình ổn. Dương Minh ở tình huống ấy chỉ có thể có hai lựa chọn một là đi Vân Nam hai là ở lại giải quyết vấn đề phát sinh.
Lưu lại thì tất phải ảnh hưởng đến nhiệm vụ đi Vân Nam, cục điều tra thần bí cũng đã sắp xếp xong xuôi nên không có khả năng vì Dương Minh mà thay đổi lộ trình. Cho nên lựa chọn duy nhất đó chính là tìm người thay thế Dương Minh, mà Dương Minh chỉ có thể bỏ lỡ nhiệm vụ lần này để ở nhà an ủi Trần Mộng Nghiên, bình ổn chúng nữ.
Mà không lưu ở lại tiếp tục chấp hành nhiệm vụ thì Dương Minh chắc chắn sẽ không an lòng a! Mà theo đoạn thời gian gần đây Dương Minh luôn ở nhà an bài hậu sự, chỉ sợ hắn đi rồi thì ở nhà cũng không dược yên ổn.
Hắn lần này muốn đi để tránh lại hậu họa về sau. Nhưng càng như thế lại càng làm cho Hoàng Hữu Tài có thể thừa cơ hội làn này mà an bài kế hoạch rút củi đáy nồi quấy nhiễu tâm tình Dương Minh.
Cứ như vậy Dương Minh đi rồi thì cũng phải mang theo lo lắng mà đi. Có trời mới biết lúc hắn đi rồi nữ nhân trong nhà sẽ náo thành cái dạng gì đi nữa, mà như thế lại làm cho cha mẹ Dương Minh không được yên ổn, dù Dương Minh đi Vân Nam thì làm sao có thể yên tĩnh quyết tâm mà đi được?
Mà một khi như thế sẽ để lại bóng ma trong lòng Dương Minh, mang theo tâm sự đi chấp hành nhiệm vụ thi có thể lam tốt được không?
Kế hoạch hoàn mĩ như vậy mà vì một tên tiểu lâu la tiết kiệm 5 đồng mà mắc cạn, Hoàng Hữu Tài làm sao mà không nổi giận đây? Hắn tự nhận kế hoach này rất hoàn mĩ mà bây giờ lại vở nát hết tất cả.
- Sơ suất thôi!
Liệp Ưng cũng là cười khổ một cái, từ trong túi tiền móc ra một cái bình nhỏ, sau đó gã đổ xuống vết máu trên người đầu cua, nhất thời từ lỗ đạn trên người Đầu Cua nổi lên bọt khí cùng một mùi gay mũi, dần dần thi thể hắn biên mất không thấy tăm hơi.
Cái Liệp Ưng dùng chính là Hóa Thi phấn từ một loại cổ độc mà Hữu trưởng lão đưa cho.
- Tôi đã gắng hết sức rồi, ông tự đi mà giải thích với Hữu trưởng lão.
Hoàng Hữu Tài lắc đầu, thầm than mất đi một cái cơ hội tốt.
- Tôi sẽ giải thích, bất quá Hoàng lão đệ, chú cũng đừng lo lắng, ta đã cử tay súng bắn tỉa ở Yên Kinh chờ Dương Minh rồi. Ta sẽ khiến cho hắn sống không được dễ chịu.
Liệp Ưng hung tợn nói.
- Hả? Súng bắn tỉa? Ôngi không phải nói Dương Minh là vua sát thủ sao? Hắn vốn là sát thủ, tay súng bắn tỉa với hắn mà nói, có hiệu quả gì? Không hại được hắn mà bị hắn xử lí ngược lại, như vậy cũng chẳng phải là phí công sao?
Hoàng Hữu Tào sững sờ hỏi.