Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 186 : Vân tổng phát cuồng

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


"Hắc hắc? Tao chỉ muốn dạy cho mày một bài học. Mày đừng mong hỏi được gì từ miệng tao" Liễu Hiểu Sinh ngang ngạnh nói.



"Phải không?" Dương Minh túm tóc hắn nện đầu Liễu Hiểu Sinh vào cửa. Lực thật mạnh làm cho cửa lõm một hố sâu, đầu Liễu Hiểu Sinh cũng bị chảy máu.



"Tao thấy mày không thuận mắt, muốn tìm người đánh mày. Có giỏi thì giết tao đi?" Liễu Hiểu Sinh hét lớn.



"Mày thấy tao không vừa mắt? Tao trêu chọc gì mày?" Dương Minh có chút khó hiểu. Mình không quen biết gì thằng này, không nói một câu gì, sao nó lại không vừa mắt với mình?



"Hừ, mày không trêu chọc tao. Chẳng qua tao nói cho mày cũng không sao. Tao là lái xe của Vân tổng. Tao không thích vẻ kiêu ngạo của mày khi tặng quà thôi" Liễu Hiểu Sinh mắng: "Muốn giết thì mày giết tao đi"



Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, đây không phải là hoàng đế không vội mà thái giám đã khẩn trương sao? Vân tổng chưa nói gì, mày là một thằng lái xe lại thay người ta ra mặt? Dương Minh tin lời Liễu Hiểu Sinh nói là bởi vì mình không gây sự gì với Vân tổng. Mà lúc mình tặng quà đã nói rất rõ ràng, đại biểu công ty Trương thị đến. Cho nên cho dù Vân tổng khó chịu, đối tượng mà hắn muốn trả thù phải là Trương Tân và Trương Giải Phóng chứ. Đâu có quan hệ gì với mình?



Hiểu rõ chuyện này, Dương Minh thật sự không còn hứng trả thù người này, bỏ tay ra, một cước đá đối phương ngã xuống đất, sau đó nói: "Cút ngay, sau này đừng để tao thấy mày"



Nói xong, Dương Minh đi về phía xe của Trương Tân, nói: "Đi thôi"



Sau khi Dương Minh rời đi, ở cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đang cầm một máy quay trong tay, cười lạnh nói: "Nếu như Tôn Khiết biết mày là một thằng dã man, mày xong đời rồi"



.



Dương Minh có chút buồn bực, cái này gọi là gì nhỉ. Mẹ nó, mấy thằng không quan hệ lại tìm đến mình gây phiền phức.



Sau khi đưa Lam Lăng về nhà, bảo nàng đi nghỉ. Sau đó Dương Minh mới gọi điện cho Trần Mộng Nghiên.



"Dương Minh, bạn xong việc rồi à?" Trần Mộng Nghiên nghe điện hỏi.



"Đúng vậy, mình xong việc rồi. Bọn mình đi đâu mua đồ?" Dương Minh hỏi.



"Xin lỗi, Dương Minh, hôm nay bà ngoại đến nhà mình chơi. Mình phải ở nhà với bà một chút. Lát nữa bà về mình sẽ gọi điện cho Dương Minh, có được không?" Trần Mộng Nghiên có ý xin lỗi nói.




"Em là một con điếm" Vân Nghiễm Đô cười hắc hắc nói: "Nếu Tôn Khiết cũng dâm như em thì tốt quá"



Nửa tiếng sau, những tiếng rên rỉ trong phòng mới ngừng lại. Vân Nghiễm Đô kéo quần lên, cầm lấy điện thoại di động mà nữ thư ký đưa cho mình, sau đó phất tay bảo nàng ra ngoài.



Nữ thư ký dọn qua mảnh vỡ của chiếc điện thoại và rửa qua tinh dịch của hai người trên cơ thể mình, sau đó rời khỏi phòng làm việc.



Vân Nghiễm Đô mở điện thoại di động lên, lắp sim vào gọi điện.



"Thiên vương địa hổ" Điện thoại vang lên, đối phương trực tiếp nói ra một câu khó hiểu.



"Quả phụ chết" Vân Nghiễm Đô cũng cẩn thận nói.



"Tìm ai?" Đối phương lại hỏi.



"Hắc quả phụ" Vân Nghiễm Đô nói.



"Chào mừng đến với công ty báo thù Hắc quả phụ. Có cần gì giúp không?" Đối phương thấy đúng ám hiệu, mới yên tâm nói.



"Tôi muốn phế một người" Vân Nghiễm Đô nói.



"Hai tay mười năm vạn, hai chân hai mươi vạn, bốn chân ba mươi vạn" Đối phương rành rọt nói: "Đây là giá cơ bản. Nếu như là người của công chúng, giá cả bàn lại"



"Không là người của công chúng, chỉ là một sinh viên đại học" Vân Nghiễm Đô nói: "Tôi muốn phế ba chân của nó"



"Ba chân?" Đối phương sửng sốt, sau đó cười nói: "Ha ha, tôi hiểu rõ ý anh. Ba chân bên dưới, tổng cộng năm mươi vạn"



"Được đồng ý" Vân Nghiễm Đô không hề suy nghĩ đáp ứng. Năm mươi vạn đối với hắn mà nói quá đơn giản.