Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 226 : Suy nghĩ lớn mật của Dương Minh

Ngày đăng: 11:29 19/04/20


"Nhưng cảnh sát có thể không quản vết thương trên người chúng sao?" Hầu Chấn Hám mặc dù cảm thấy y tá lớn tuổi nói cũng đúng nhưng không muốn bỏ qua. Chẳng lẽ để mặc đám người kia kiêu ngạo sao?



"Ha ha, vết thương?" Dương Minh đã lăn lộn trong xã hội, nên hiểu rõ chuyện này: "Bọn họ có thể nói là lúc mình nghịch dao không cẩn thận bị như vậy. Có quy định nào nói không được làm bị thương mình chứ?"



"Cái này." Hầu Chấn Hám nghẹn lời, không có cách nào khác. Đúng thế, người ta tự hại mình không được sao?



Lúc này bác sĩ điều trị đã đến, nhìn thấy Hầu Chấn Hám liền nói: "Mẹ cậu không còn nguy hiểm nữa, đã khâu lại vết thương. Nhưng phải ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa, tiền thuốc và tiền phẫu thuật cũng phải đóng thêm"



"Nhưng chuyện này xảy ra trong bệnh viện các người, các người phải có trách nhiệm chứ" Hầu Chấn Hám nghe nói phải nộp tiền nữa, có chút mất hứng.



"Anh bạn, cậu không nên làm khó tôi, tôi cũng không có cách nào." Bác sĩ đành nói.



Dương Minh túm áo Hầu Chấn Hám, nói: "Đi đâu nộp tiền?"



"Cầm tờ hóa đơn này xuống tầng dưới nộp là được" Bác sĩ cảm kích nhìn Dương Minh, nói.



Xuống đến chỗ nộp tiền, Hầu Chấn Hám có chút khó hiểu: "Chuyện này xảy ra trong bệnh viện đáng lẽ phải do bọn họ giải quyết. Hơn nữa đám xã hội đen đó không trả tiền mà bọn họ cũng không dám nói gì"



"Ha ha, mạnh được yếu thua, mày hiểu không?" Dương Minh cười nói: "Mày nếu không giao tiền, bọn họ dừng thuốc. Nhưng đối với đám xã hội đen đó, bọn họ dám sao? Không ai dám lấy mạng mình ra làm trò đùa cả"



"Vậy bọn họ sao lại không sợ em trả thù?" Hầu Chấn Hám có chút tức giận.



"Ha ha, bọn họ sẽ báo cảnh sát" Dương Minh lắc đầu, vừa nãy hắn nghe được y tá lớn tuổi nói đến" Đức ca", hắn giật mình.



Đúng vậy, hôm qua Dương Minh đã suy nghĩ rất lâu. Hắn cảm thấy lời của Bạo Tam Lập rất hấp dẫn. Thế lực ngầm mặc dù không thấy ánh sáng nhưng rất nhiều tình huống lại có tác dụng nhiều.



Cho nên vừa nãy trong đầu Dương Minh đột nhiên xuất hiện một kế hoạch lớn mật.



Hầu Chấn Hám coi như đã chấp nhận sự thật, thở dài một hơi không nói nữa.
Hắc đạo và cướp có gì khác nhau? Hầu Chấn Hám có chút mơ hồ. Vừa nãy mấy thằng kia đẩy mẹ hắn, theo hắn thấy còn ghê tởm hơn cả kẻ cướp. Không nghĩ rằng mình sẽ trở thành một phần tử như bọn họ.



"Em không nghĩ làm chuyện xấu" Hút hết điếu thuốc, Hầu Chấn Hám mới nói. Trong lúc đó, Dương Minh lặng lẽ nhìn hắn. Đúng vậy, Dương Minh cũng rất khẩn trương, suy nghĩ của hắn quá điên cuồng.



Dương Minh cảm thấy mình đang nhân lúc người ta gặp nguy, lợi dụng sự cảm ơn của Hầu Chấn Hám đối với mình, không ngờ để hắn làm chuyện này. Mà Hầu Chấn Hám lại chỉ nói là" Không nghĩ" chứ không phải nói là" Không làm" Điều này ở một mức độ nào đó hắn đã đồng ý với Dương Minh.



"Mày hiểu thế nào là tốt, thế nào là xấu?" Dương Minh cười hỏi: "Ví dụ khi đặc công hai quốc gia lúc chấp hành nhiệm vụ giao đấu với nhau, như vậy bọn họ ai là tốt, ai là xấu?"



"Cái này." Hầu Chấn Hám kinh ngạc. Đúng vậy, câu hỏi này của Dương Minh thực sự không dễ trả lời, chỉ có thể nói: "Coi như không thẹn với lương tâm"



"Ha ha, có thế chứ. Làm việc gì chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi" Dương Minh nói: "Hắc đạo mãi mãi tồn tại. Nhưng mày tiến hành chỉnh đốn nó, nhất định phải trở thành người đặt ra quy định"



"Em hiểu rồi" Hầu Chấn Hám gật đầu kiên định: "Em nên làm như thế nào?"



"Hắc đạo Tùng Giang bây giờ rất loạn, có thể sẽ nổ ra một trận mưa máu gió tanh. Bạn tao đang nắm giữ một thế lực không nhỏ ở thành Nam. Hắn đối mặt chính là thằng tên Đức ca mà y tá đã nói. Vu Hướng Đức ở thành Bắc" Dương Minh nói: "Mày cần phải làm là giúp thằng bạn của tao đối phó Vu Hướng Đức"



"Được" Hầu Chấn Hám nghe nói đến Đức ca hôm nay làm mẹ mình bị thương, không hề do dự đồng ý.



Dương Minh thầm thở dài một hơi, hy vọng Hầu Chấn Hám sau này không trách mình. Con đường này mặc dù khó đi nhưng không có nghĩa không thể vượt qua.



"Về phần tao, tao sẽ tìm người âm thầm hỗ trợ mày" Người khác mà Dương Minh nói chính là hắn. Nhưng hắn không định để lộ thân phận sát thủ của mình: "Kế hoạch cụ thể để lát nữa chúng ta tìm chỗ không người nói. Bây giờ đi thăm bác gái đã"



Hầu Chấn Hám gật đầu, đứng dậy nói: "Dương tiên sinh, Hầu Chấn Hám này làm như vậy coi như trả lại ân tình của anh. Nếu như sau này em có chuyện gì, anh chăm sóc mẹ em thay em"



"Nhất định" Dương Minh gật đầu cười nói: "Chẳng qua mày xem phim nhiều quá. Hắc đạo không nguy hiểm như mày nghĩ đâu"



Đúng là Hầu Chấn Hám đã nghĩ nhiều. Nếu như dễ dàng giết người như vậy, Bạo Tam Lập đã sớm phái người đi giết Vu Hướng Đức, hoặc ngược lại.