Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 262 : Suy nghĩ xấu xa của Dương Minh
Ngày đăng: 11:29 19/04/20
"Dừng tay. Ai gây chuyện ở đây" Một âm thanh vang lên, Dương Minh ngẩng đầu nhìn lên thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đi tới, vừa đi vừa quát. Bên cạnh hắn còn có hai người đàn ông rất cao lớn, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc. Dương Minh liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai người này đã được huấn luyện nghiêm khắc, rất có thể là bộ đội xuất ngũ.
Âm thanh trong quán bar trong nháy mắt dừng lại, đám khách uống rượu tránh ra lộ một con đường. Dương Minh không hề hoang mang ngồi cạnh quầy bar, trên mặt không chút ba động.
Tiếu Tình ở bên cạnh lại rất sợ hãi, sợ đến độ nhích lại gần Dương Minh. Dương Minh nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, khẽ véo hai cái ra vẻ an ủi. Hắn đã sớm muốn làm như vậy rồi.
"Vừa nãy ai gây chuyện?" người đàn ông mặc đồ đen nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ đứng gần đó, hỏi.
"Là Nhị Lăng Tử phố đông và người khách kia" nhân viên phục vụ nói.
"Nhị Lăng Tử, mày giỏi đó? Có biết quy củ ở đây không? Không ngờ dám đến chỗ tao gây chuyện?" Người này hừ lạnh một tiếng nói: "Xem ra tay mày hơi dài nhỉ?"
"Ông Mã. tôi" Nhị Lăng Tử toát mồ hôi, đầu hắn đầy máu mà còn toát mồ hôi hột.
"Thuận Tử, Cương Tử, bắt hai thằng này lại, đưa vào phòng làm việc của tôi" người đàn ông trung niên nói với hai người bên cạnh.
"Vâng, ông Mã" Vừa nói, một trong hai người đã đi đến cạnh Nhị Lăng Tử. Nhị Lăng Tử không dám phản kháng, cúi đầu, có chút đau khổ đứng chờ ở đó.
Mà thằng Thuận Tử lại đi về phía Dương Minh. Chưa đi đến trước người Dương Minh đã thấy hắn lạnh nhạt nói: "Ông Mã hả? Là đàn em thằng Nhị Lăng Tử trêu chọc bọn tôi trước. Mà chúng tôi là khách ở đây. Nhân viên phục vụ ở đây có thể làm chứng. Tôi không biết ông bây giờ muốn làm gì?"
"Gây chuyện ở đây, hừ, đến phòng tôi rồi giải thích" Người này không nhịn được nói.
"Nếu tôi không đi thì sao?" Dương Minh lạnh nhạt nói.
"Không đi? Điều này chỉ sợ không phải do mày" Thuận Tử cười lạnh nói.
"Ha ha, mày có thể thử" Dương Minh không coi hắn vào mắt, cầm chiếc cốc Bách lợi điềm mà Tiếu Tình đã uống hết lên, lắc lắc, đập một góc.
Thuận Tử thấy Dương Minh không thèm để ý với mình, không khỏi tức giận. Đưa tay ra bắt Dương Minh. Nhưng không đợi hắn phản ứng xem có chuyện gì, thân hình Dương Minh không biết từ lúc nào đã ra phía sau hắn. Thuận Tử cảm thấy gáy mát lạnh, trong lòng không khỏi kinh hãi, không dám có động tác gì.
Dương Minh gật đầu.
"Có cần giúp không?" nhân viên phục vụ hỏi tiếp.
"Không cần, à đúng, phiền anh ấn cửa thang máy cho tôi" Dương Minh vừa nói vừa đi về phía thang máy.
"Không có gì, anh Dương" nhân viên phục vụ giúp Dương Minh ấn cửa thang máy, sau đó lại ấn tầng hai hai, sau đó bước nhanh ra khỏi thang máy.
Dương Minh mỉm cười với hắn ra vẻ cảm ơn.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười một giờ, bố mẹ nuôi có lẽ đã ngủ.
"Chị Tiếu Tình, thẻ phòng chị đâu?" Đi đến cửa phòng Tiếu Tình, Dương Minh hỏi nàng.
Dương Minh đợi một lát nhưng không thấy nàng trả lời. Dương Minh cười khổ nhìn Tiếu Tình đang ngủ, hai tay bá lấy cổ mình. Hắn thầm nghĩ xem ra mình phải tự tay hành động vậy.
"Chị Tiếu Tình, em không cố ý chiếm tiện nghi của chị đâu. Em tìm thẻ phòng chị đó" Dương Minh lẩm bẩm một câu lừa mình dối người, bàn tay bắt đầu lục lọi trên người nàng.
"Dương Minh. em thật xấu, không ngờ dám chiếm tiện nghi của chị?" Tiếu Tình đột nhiên mơ mơ hồ hồ nói một câu làm Dương Minh hoảng sợ.
Đưa tay ra, dừng ở trong túi quần sau của nàng, có chút xấu hổ nói: "Chị Tiếu Tình, em đang tìm thẻ phòng mà."
"Ồ. vậy em kiếm đi." Không biết Tiếu Tình có nghe ra không, không ngờ lại đáp lại như vậy.
Dương Minh không khỏi hí hửng, Tiếu Tình nói như vậy có phải là cho phép mình chiếm tiện nghi của chị? Dương Minh hết sức xấu xa nghĩ như vậy, đưa tay vào túi quần của nàng, không nhịn được mà véo hai cái lên bờ mông đầy đặn.
Không được. Mình không thể bị dụ dỗ. Chị Tiếu Tình đang say, nói mơ hồ sao có thể coi là thật? Dương Minh cắn răng một cái, rút tay ra, cầm lấy thẻ phòng, mở cửa ra, ôm Tiếu Tình đi đến cạnh giường, cẩn thận đặt nàng lên đó.