Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 265 : Một giây nguy hiểm

Ngày đăng: 11:29 19/04/20


Dương Minh nghe xong, mặt không khỏi tối sầm lại, xem ra Tiếu Tình đã có quyết định. Dương Minh không khỏi cười khổ nói.



Thấy vẻ mặt ủ rũ của Dương Minh, Tiếu Tình không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra mình trêu Dương Minh hơi quá. Nhưng nàng cũng không muốn Dương Minh quá đau lòng, vì vậy nàng lí nhí nói: "Thực ra chữ Hán chúng ta rất nhiều nghĩa, cùng một chữ nhưng có nhiều nghĩa khác nhau, cũng có rất nhiều từ đồng âm."



Dương Minh hơi khó hiểu, đang nói chuyện sao đột nhiên nói về chữ Hán? Chẳng qua Dương Minh cũng không ngu, nghe Tiếu Tình nói" Cùng một chữ" lập tức nghĩ đến sự khác nhau giữa" chị nuôi" và chị" nuôi"



Chẳng lẽ ý của Tiếu Tình là. nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi kích động hỏi: "Chị Tiếu Tình, ý của chị là lúc không có ai, còn có thể làm."



Tiếu Tình trừng mắt nhìn Dương Minh, cắt ngang lời hắn, tức giận nói: "Chị không nói gì"



"Hắc hắc, không ngờ chị Tiếu Tình thuần khiết như vậy mà cũng có ý ẩn" Nếu đã biết ý của Tiếu Tình, Dương Minh lập tức trở nên vui vẻ, nói chuyện cũng không kiêng nể: "Thực ra lúc trước gọi chị là chị nuôi, trong đầu em đã có suy nghĩ đó"



"Em nghĩ chị là trẻ con hả, nghĩ chị không biết?" Tiếu Tình lấy tay chỉ vào trán Dương Minh, nói: "Bình thường chị cũng hay lên mạng. Chẳng qua không ngờ trước đó em đã có suy nghĩ ấy, em nghĩ chị nên xử lý em như thế nào?"



"Ha ha, không nói nữa. Chị Tiếu Tình, hay là chúng ta làm chị" nuôi" một lần nữa?" Dương Minh mặc dù không có câu trả lời thuyết phục của nàng, nhưng coi như nàng đã thừa nhận. Vì vậy Dương Minh nghiêng người, đến bên cạnh Tiếu Tình.



"Không được" Tiếu Tình đẩy Dương Minh ra.



"A?" Dương Minh kinh ngạc, chẳng lẽ mình hiểu lầm sao?



Dương Minh đang không biết làm thế nào thì nghe Tiếu Tình nói: "Hôm qua là lần đầu tiên của chị, em có phải muốn chị không rời được giường không, để bố mẹ nhìn ra sao?"



"A." Dương Minh cười xấu hổ, đúng là mình tham quá, xấu hổ nói: "Xin lỗi chị Tiếu Tình."



"Được rồi đừng tự trách nữa. Hôm nay đi dạo phố với chị. Nếu em biểu hiện tốt. tối nay nói tiếp" Tiếu Tình nói.



Biểu hiện tốt, tối nói tiếp? Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, lời này có gì đặc biệt chứ? Chẳng khác gì không nói.



Chẳng qua Dương Minh không để ý, nếu Tiếu Tình đã nói như vậy tức là nàng không giận.
"Mẹ nuôi, chúng ta cùng đi ạ. Phòng này sẽ có nhân viên phục vụ dọn dẹp, chăn màn cũng đổi cái mới, gấp vào chẳng phải là thừa sao ạ?" Dương Minh vội vàng nói.



"Ồ? Cái này cũng đúng" Sở Tuệ Phương nghe xong gật đầu với Dương Minh, lúc này mới nhớ tới mình đang ở khách sạn, không phải là trong nhà, không cần gập chăn màn: "Vậy thì đi thôi, tìm bố các con rồi đi ăn sáng"



Dương Minh và Tiếu Tình thở phào một hơi, trời ạ, đúng là quá nguy hiểm.



Trước khi đi, Dương Minh nháy mắt với Tiếu Tình, Tiếu Tình lập tức nói: "Mẹ, Dương Minh, hai người đi trước đi, con vào toilet"



"Ồ, được, mẹ và Đại Minh đi trước" Sở Tuệ Phương không hề nghi ngờ Tiếu Tình, cùng Dương Minh ra khỏi phòng.



Hai mươi phút sau, Dương Minh một lần nữa thấy Tiếu Tình, Tiếu Tình đưa tay ra dấu" Ok" với hắn, Dương Minh mới yên tâm.



Cả nhà đến phòng ăn của khách sạn ăn sáng, sau đó bắt đầu kế hoạch cả ngày. Hôm nay Sở Tuệ Phương và Lưu Duy Sơn đi tham gia hội nghị khoa học, Dương Minh và Tiếu Tình đi chơi.



Có buổi tối ân ái hôm qua, Dương Minh và Tiếu Tình trở nên ăn ý hơn nhiều, đi ra ngoài cũng không còn xấu hổ nữa, đi cạnh nhau rất giống đôi tình nhân.



"Chúng ta đi đâu?" Tiếu Tình hỏi.



"Hay là đi đến Disneyland chơi đi?" Dương Minh đề nghị: "Nghe nói đó là khu Disneyland duy nhất ở Châu Á"



"Không phải Tokyo cũng có sao? Hơn nữa quy mô còn lớn hơn cả đây" Tiếu Tình nói.



"Tokyo hả" Dương Minh lắc đầu, hắn không muốn đến Nhật Bản. Không phải là hắn tức giận gì, hắn chỉ không thích người đã làm sai mà không chịu thừa nhận.



"Hì hì, không ngờ rằng thế hệ các em còn bảo thủ như vậy" Tiếu Tình cười cười nhìn Dương Minh: "Đi, chúng ta đi xem Disneyland của Hồng Công chút"



Disneyland không gần khách sạn nên hai người không thể đi bộ tới đó. Dương Minh bắt một xe taxi, nói cho lái xe điểm mình muốn đến.