Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 269 : Trở về

Ngày đăng: 11:29 19/04/20


Dương Minh nhờ phục vụ tìm cho mình một cái túi thật to, nhét tất cả đồ của bạn bè vào trong đó, sau đó khóa lại, hành lý thật sự của hắn không được bao nhiêu.



Thu dọn đồ xong, Dương Minh cẩn thận kiểm tra góc phòng, xem có quên cái gì hay không, sau đó mới nhìn đồng hồ, đã đến bốn giờ bốn mươi.



Dương Minh mở cửa phòng ra, thấy phòng của Lưu Duy Sơn cũng mở, vội vàng đi đến, vào phòng thấy Tiếu Tình đang giúp cha nuôi thu dọn hành lý, hắn vội vàng đến giúp đỡ.



Tiếu Tình tuy rằng đã ba mươi tuổi, nhưng cũng trải qua lần đầu tiên với Dương Minh, rồi thêm một đêm không ngủ điên cuồng, cho nên đi đường có chút bất tiện, Dương Minh sao có thể để nàng làm!"



"Tình Tình, chân của con sao vậy?" Sở Tuệ Phương cũng phát hiện ra.



Nghe Sở Tuệ Phương nói xong, trong lòng Dương Minh lập tức sợ đến mức run lên, nhưng Tiếu Tình lại vô cùng bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua đi dạo phố nhiều quá nên bây giờ có chút mỏi. hi hi"



"Đứa nhỏ này, luôn tự làm đau mình, đừng làm nữa, để Đại Minh giúp!" Sở Tuệ Phương đau lòng kéo tay Tiếu Tình ra, để cho nàng ngồi trên giường.



"Con nhìn con và Đại Minh kia, sao hai mắt bị thâm nghiêm trọng quá vậy? Tối qua không ngủ được hả?" Sở Tuệ Phương nhìn Tiếu Tình nói.



"Còn không phải vì Dương Minh sao!" Tiếu Tình bỗng nhiên cười hì hì nói.



"Hả?" Dương Minh nhất thời giật mình, nháy mắt liên tục với Tiếu Tình, không phải Tiếu Tình đang mộng du sao, lời này có thể nói lung tung được chứ?!



Nhưng Tiếu Tình dường như không để ý đến ánh mắt của Dương Minh, tiếp tục nói: "Tên này nè, tự nhiên ba giờ sáng gọi điện cho con, kêu con dậy! Kết quả làm cho con tỉnh ngủ, không được ngủ ngon!"



Dương Minh nghe Tiếu Tình nói xong, lúc này mới thở phào một hơi, cái này hù chết người đó!



"Không phải là ngủ không được, mà hồi sáng con nhìn nhầm giờ bay, cho nên. là nhầm lẫn chút, hắc hắc" Dương Minh cũng nói dối dựa theo lời của Tiếu Tình.



"Thằng nhóc này, thật là bất cẩn!" Sở Tuệ Phương nghe xong buồn cười lắc đầu: "Sao thế, con còn sợ Tình Tình méc mẹ sao? Vừa rồi còn nháy mắt nữa chứ! Đừng cho là mẹ không phát hiện ra!"




"Cha, không phải cha muốn đi gặp cha nuôi sao? Cha cũng không thể ăn mặc như vậy được chứ" Dương Minh cười nói: "Mau thử xem coi có hợp hay không?"



"Vậy. vậy cũng đúng! Người ta là phần tử trí thức, không thể làm mất mặt được!" dương đại hải gật đầu, cầm bộ đồ tây lên thử, chợt thấy cái nhãn hiệu không khỏi kinh ngạc: "Armani? Một vạn tám? Đại Minh, sao con mua đồ đắt quá vậy?"



Dương Minh ngạc nhiê, chợt nhớ ra mình quên lột cái nhãn hiệu ra! Một vạn tám cho một bộ đồ, cha khẳng định sẽ thấy đắt tiền, vì thế giải thích: "Cha, những thứ này do chị Tiếu Tình mua, con muốn xài tiền nhưng chị ấy không cho"



"Ai! Sao con có thể lấy đồ của người ta!" dương đại hải lắc đầu.



"Được rồi, lão dương, nếu chị của Đại Minh đã có lòng như vậy, mua đã mua, cũng không thể đem trả lại được, đúng không?"



"Đúng là vậy! Được rồi, Đại Minh, về sau con kiếm được tiền nhớ phải mua đồ cho người ta đó! Đừng thiếu nợ người ta quá nhiều!" dương đại hải gật đầu.



Dương Minh thầm nghĩ, mình và Tiếu Tình quan hệ như thế nào, còn thiếu nợ nữa chứ, cho dù thật sự là do nàng trả tiến, cũng không sao hết! Chẳng qua, ngoài miệng vẫn đáp ứng: "Dạ, con biết rồi!"



"Được rồi, Đại Minh, con mua cái gì cho trần mộng nghiên vậy?" Dương mẫu có vẻ rất nhớ cô con dâu này, nên có cơ hội là hỏi tới.



"Mua rồi, mẹ đừng quá quan tâm! Còn có quà của tiểu tử trương tân nữa, còn có dương lệ và dương tiểu ba!" Dương Minh nói.



"Ừ, không tồi, còn chưa quên chị em!" dương đại hải cao hứng gật đầu.



"Cha, mẹ hai người thử quần áo trước đi, con về phòng ngủ một giấc, tối qua ở khách sạn ngủ không ngon giấc!" Dương Minh ngáp, nói.



"Được, vậy con đi nghỉ ngơi sớm đi!" dương mẫu nghe xong vội nói.



Về đến phòng, Dương Minh liền ngã xuống giường ngủ đi. Giường của mình vẫn là thoải mái nhất!