Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 286 : Chị Oánh
Ngày đăng: 11:29 19/04/20
"Trần Mộng Nghiên, lại đây ngồi, ở đây có chỗ" Triệu Oánh nhiệt tình gọi.
"Vâng, cô Triệu" Trần Mộng Nghiên vội vàng bưng đĩa đi tới: "Cô Triệu, sao cô lại đến đây ăn cơm?"
"Hì hì, đừng gọi là cô giáo. Bây giờ hai ta đều là sinh viên, chị thi nghiên cứu sinh ở trường này" Triệu Oánh cười nói.
"A. Cô Triệu, cô làm nghiên cứu sinh?" Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu.
"Đúng vậy, chị thi nghiên cứu sinh ngành kinh tế" Triệu Oánh gật đầu nói: "Đã bảo đừng gọi là cô Triệu nữa mà. Hay là em gọi chị là chị Oánh đi?"
"Vậy cũng được ạ, vậy em gọi chị là chị Oánh" Trần Mộng Nghiên nói.
"Đúng, em và Dương Minh thế nào rồi? Hai người vẫn tốt chứ? Sao không thấy cậu ta?" Triệu Oánh nhìn quanh, hỏi.
"Cậu ấy." Vừa nhắc đến Dương Minh, Trần Mộng Nghiên lập tức sa sầm mặt.
"Làm sao vậy?" Triệu Oánh thấy Trần Mộng Nghiên muốn nói lại thôi, có chút kỳ quái hỏi: "Hai người bọn em cãi nhau à?"
"" Cậu ấy." Trần Mộng Nghiên không biết nên nói như thế nào.
Triệu Oánh mẫn cảm hiểu ra chuyện có điểm không đúng, hai người này nhất định có chuyện gì đó.
"Mộng Nghiên, đừng gấp, rốt cuộc làm sao vậy, nói với chị đi?" Triệu Oánh ra vẻ bà chị cả, dịu dàng nói.
"Chị Oánh, em." Trần Mộng Nghiên muốn khóc: "Dương Minh hình như không quá thích em."
Chẳng qua Triệu Oánh cũng hiểu rõ Dương Minh. Dương Minh là người dám làm dám chịu. Nếu hắn đã nói như vậy, nhất định muốn làm. Vì vậy Triệu Oánh an ủi: "Mộng Nghiên, em vừa nói đến cô bé có quan hệ với Dương Minh là sao?"
Trần Mộng Nghiên nghẹn ngào nói chuyện Lâm Chỉ Vận ra một lần với Triệu Oánh. Triệu Oánh nghe xong thở dài một hơi. Trần Mộng Nghiên đúng là quá ghen rồi, chuyện này có thể trách Dương Minh sao?
"Mộng Nghiên, thực ra chuyện này em cũng cảm thấy Dương Minh sai sao?" Triệu Oánh đột nhiên hỏi.
"Có sai hay không? Hắn đương nhiên là sai rồi. Hắn là bạn trai của em, không ngờ còn muốn chịu trách nhiệm với cô gái khác. Sao hắn không nghĩ đến suy nghĩ của em chứ" Trần Mộng Nghiên tức giận nói.
"Nhưng nếu em nhìn từ một góc độ khác xem. Nếu em là cô bé Lâm Chỉ Vận kia, em sẽ nghĩ như thế nào?" Triệu Oánh từ từ nói: "Cô ấy và Dương Minh đều là người bị hại. Dương Minh chịu trách nhiệm với cô ấy, nói rõ Dương Minh là người biết chịu trách nhiệm, không phải người gây chuyện rồi chối bỏ. Mộng Nghiên, chị hỏi em, em thích một nam tử hán đại trượng phu? Hay thích một kẻ nhát gan làm sai rồi trốn tránh trách nhiệm?"
"Em." Trần Mộng Nghiên thất thần. Đúng, thời gian qua nàng đều đứng trên góc độ của mình mà suy nghĩ, so đo được mất. Bây giờ nghe Triệu Oánh nói như vậy, mới cảm thấy Lâm Chỉ Vận mới là người bị hại. Vốn không có quan hệ gì với Lâm Chỉ Vận, nhưng lại bị cuốn vào ân oán giữa Dương Minh và Vương Chí Đào.
Đúng, nếu như Dương Minh là kẻ nhát gan, gặp chuyện thì trốn tránh, vậy mình còn có thể thích hắn không? Nhưng để nàng tiếp nhận Lâm Chỉ Vận, vậy cũng khó. Dù sao đây là xã hội hiện đại, sao có thể có chuyện tam thê tứ thiếp chứ?
"Được rồi, cho dù chuyện này là bất đắc dĩ, nhưng chuyện Lam Lăng thì sao?" Trần Mộng Nghiên quyết định trước tiên không truy cứu trách nhiệm này của Dương Minh. Dù sao cô gái kia vẫn chưa xuất hiện, khả năng uy hiếp của cô ta không bằng Lam Lăng đã có quan hệ xác thịt với Dương Minh. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Dương Minh không thể cách xa Lam Lăng.
"Lam Lăng, ha ha, Mộng Nghiên, thực ra em không nhìn ra sự thật" Triệu Oánh cười nói: "Theo em nói, đó là Trương Tân kéo Dương Minh đi tìm. ừ là đi tìm gái. Trương Tân là một học sinh nhát gan, mà Dương Minh lần đầu tiên đến nơi đó, chuyện này rất hiếm đó"
"Chị Oánh, hắn đi tìm gái, sao còn hiếm có?" Trần Mộng Nghiên nghe xong dở khóc dở cười.
"Mộng Nghiên, em phải biết một việc, đó là có người đàn ông nào không thích trộm tình? Không trộm không có nghĩa là không muốn, mà bọn họ không có điều kiện hoặc là không có can đảm" Triệu Oánh cũng không biết lời này là thật hay giả, chỉ xem trên mạng mà thôi. Chẳng qua vì nói cho Trần Mộng Nghiên hiểu nên vẫn dùng: "Hơn nữa chuyện này xét cho cùng thì em sai".
"Em sai?" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc.