Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 295 : Lọt vào uy hiếp
Ngày đăng: 11:29 19/04/20
Giữa trưa, Dương Minh và Tiếu Tình cùng rời trường học, hai người có quan hệ chị em nên nếu kiêng dè sẽ làm cho người ta hoài nghi, cứ đơn giản là thoải mái. Như vậy cho dù có người hỏi Dương Minh, thì Tiếu Tình cũng nói là em của mình, đến nhà mình ăn cơm trưa, không có gì để hoài nghi.
Người càng biểu hiện quang minh lỗi lạc, càng không có chuyện gì, ngược lại càng lén lút càng làm cho người ta hiểu lầm.
Tiếu Tình ở trong một nhà trọ đúng tiêu chuẩn độc thân, giống như một cái khách sạn vậy. Một giường, một bàn làm việc, một máy tính, còn có một bộ sách hỗn độn, ở gần cửa còn có một ít đồ làm bếp.
Dương Minh xoay tay khóa kỹ cửa phòng, sau đó từng bước tiến lại, ôm lấy Tiếu Tình.
Hai người vừa rồi phải khắc chế dục vụng, nhìn bây giờ cả hai đều rất kích động, tiểu biệt thắng tân hôn, cả hai ngời đều bị tình dục làm điên cuồng.
Buổi chiều, từ nơi ở của Tiếu Tình trở về, trên mặt nàng còn chút đỏ ửng, Dương Minh muốn đi đến nhà của Lưu Duy Sơn để lấy nhẫn, vì thế Tiếu Tình về trường học trước.
Hai người vừa làm chuyện mờ ám, cho nên biểu tình khẳng định không được tự nhiên, vì sợ người khác nhìn thấy nên không đi cùng.
Dương Minh đi đến nhà của Lưu Duy Sơn, Sở Tuệ Phương và Lưu Duy Sơn vừa mới ăn cơm xong, đang nghỉ ngơi, thấy Dương Minh đến, vô cùng cao hứng.
"Đai Minh, ăn cơm chưa?" Sở Tuệ Phương hỏi.
"Mẹ nuôi, con ăn rồi, vừa rồi đã ăn ở nhà chị Tiếu Tình" Dương Minh gật đầu.
"A? Con cùng ăn với Tình Tình? Quan hệ giữa hai chị em con cũng không tệ nha!" Sở Tuệ Phương cười nói.
Không tệ.trời đất, sắp thành người một nhà hết rồi đó. Dương Minh thầm nghĩ.
"Lần tới lại đây ăn cơm, con kêu Tình Tình đến đây luôn, không cần thấy phiền! Ngày nào mẹ cũng làm cơm, bất quá chỉ tăng số người ăn lên thôi!"
"Dạ, mẹ nuôi!" Dương Minh đáp ứn.
"Buổi chiều con có đi học không? Sao lại chạy đến đây?" Sở Tuệ Phương chợt nhớ ra hôm nay là thứ ba, buổi chiều Dương Minh còn phải đến trường.
"Hoàng tiên sinh, tôi thật sự không rõ anh tới đây làm gì, mời về, tôi còn việc phải làm!" Tiếu Tình lạnh lùng nói.
"Một trăm vạn!" Hoàng Hữu Tài ra đến cái giá mà mình có thể chịu được.
"Thật xin lỗi, Hoàng tiên sinh, xin lỗi không tiễn" Tiếu Tình lạnh nhạt nói.
"Mỗi người đều có một giá trí, không biết của chủ nhiệm Tiếu là bao nhiêu? Không sao, chỉ cần cô nói với tôi, tôi sẽ báo lại với ông chủ!" Tiếu Tình là loại người cứng đầu, mà Hoàng Hữu Tài đã gặp nhiều, cho nên cũng không có phản ứng gì" Hoàng tiên sinh, xin anh đừng quấy rầy tôi, bằng không tôi gọi điện cho bảo vệ" Tiếu Tình cảnh cáo.
"Gọi điện? Tiếu tiểu thư thật sự quyết định như vậy sao?" Hoàng Hữu Tài bỗng nhiên đứng dậy, toàn bộ thân mình dựa vào bàn làm việc của Tiếu Tình, nói: "Đừng trách tôi không cảnh cáo cô, cô đang làm một chuyện rất nguy hiểm!"
Nói xong, Hoàng Hữu Tài lại ngồi xuống ghế, nói giống như đang kể chuyện" Sắp cuối năm rồi, nghe nói an ninh không được tốt lánh, cái gì ăn cướp, cưỡng gian, đều có thể phát sinh! Đôi khi, lùi một bước trời cao biển rộng, Tiếu tiểu thư hẳn là hiểu đạo lý này chứ?"
"Anh đang uy hiếp tôi?" Tiếu Tình cau mày nói.
"Uy hiếp? Haha, tôi chưa nói gì hết, tôi chỉ nhắc Tiếu tiểu thư phải chú ý an toàn của bản thân thôi! Có lẽ trên đường cô nên cẩn thận mấy tên móc túi, cô cũng hiểu được ngoài đường nguy hiểm thế nào rồi!" Hoàng Hữu Tài cười nói: "Còn nữa, nghe nói mấy bữa nay thường xuyên phát sinh tai nạn giao thông, chậc chậc. Tiếu tiểu thư vóc người xinh đẹp như hoa, nếu ngọc nát hương tiêu vậy thì thật đáng tiếc!"
"Anh đi ngay, bằng không tôi báo cảnh sát!" Tiếu Tình cảnh báo.
"Được!" Hoàng Hữu Tài nhún tai: "Không sợ nói cho cô biết, trước kia có một người đàn bà cũng giống như cô, cũng nói với tôi là sẽ báo cảnh sát, cô có biết kết quả của nàng thế nào không?"
"Tôi không có hứng thú biết" Tiếu Tình nói đến đây, trong lòng có chút lo lắng, dù sao nàng cũng là phụ nữ mà!
"Haha, nàng bị người ta cưỡng dam, sau đó ném vào một cái cống thoát nước. thật sự rất đáng tiếc!" Hoàng Hữu Tài lắc đầu nói: "Nghe nói bên ngoài. nhiều lưu manh lắm!"
"Anh.!" Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn, Tiếu Tình chỉ giận mà không dám nói gì.
"Được rồi, Tiếu tiểu tư, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng hôm nay trước khi cô tan ca có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục. bằng không hậu quả tự cô gánh lấy. Nếu cô không tin thì coi như tôi chưa nói gì." Hoàng Hữu Tài lấy ra một tờ danh thiếp đặt lên bàn Tiếu Tình, sau đó xoay người rời đi.