Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 30 : Linh quang vừa hiện

Ngày đăng: 09:41 19/04/20


"Tên?"



"Dương Minh"



"Giới tính?"



Dương Minh cảm thấy buồn cười. Cách thẩm vấn này bao năm vẫn như vậy, giống hệt như mình thấy trên TV. Lại còn hỏi giới tính của mình, điều này không phải là thừa sao. Nhưng Dương Minh cũng biết đây là thủ tục của bọn họ, nên cũng đáp: "Nam"



"Tuổi?"



"Mười tám"



"Nghề nghiệp?"



"Học sinh"



"Địa chỉ nhà?"



"Phòng một, tầng bốn, nhà số sáu tập thể công nhân nhà máy ô tô Hán Giang" Dương Minh đáp.



"Tối hôm qua cậu làm gì?" Trần Phi đột nhiên đổi câu hỏi.



Tối qua? Dương Minh nghĩ lại, mình gặp phải hai tên cướp, sau đó ra tay dạy cho chúng một bài học. Sau đó gặp phải một cô bé, muốn mình ngủ với cô ta. Nhưng mình lại lương thiện, chẳng nhưng không ngủ với cô ta mà còn cho cô ta một khoản tiền, chỉ có từng đó mà thôi.



"Nghĩ gì mà nghĩ. Tôi đang hỏi cậu, tối qua cậu làm gì, bây giờ nói rõ hết ra cho tôi" Trần Phi tưởng Dương Minh đang suy nghĩ xem nói dối như thế nào.




Trần Phi không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Nếu dựa theo tình huống trước mặt, tội danh của người này không lớn, có thể ngay cả xử phạt cũng không bị, hắn vì sao muốn giả mất trí chứ?



"Chẳng lẽ nó muốn giấu diếm điều gì? Không cần thiết, tội này cũng không lớn mà?" Trần Phi lẩm bẩm nói.



Giấu diếm? Đầu Dương Minh đột nhiên lóe lên một tia sáng, một người nếu mất trí nhớ vậy hắn có khả năng quên cái gì? Nghĩ đến những truyện mà mình đã đọc trên mạng, đúng, là thân phận.



Nếu một người mất trí nhớ, rất có thể làm người khác quên đi thân phận trước ki của hắn.



"Trần đội trưởng, tôi thấy theo luật an ninh trật tự thì chỉ có thể tạm giữ anh ta vài ngày" Người cảnh sát kia đề nghị.



"Chờ một chút" Dương Minh đột nhiên kêu lên: "Các đồng chí đã điều tra thân phận của người này chưa?"



"Thân phận? Điều tra thân phận làm gì? Cậu không nghe thấy anh ta bị mất trí nhớ sao, chúng tôi sao có thể điều tra?" Nữ cảnh sát Hạ Tuyết bất mãn nói.



"Có thể chụp ảnh đưa lên mạng xác minh" Dương Minh nói.



"Cậu nghĩ rằng chúng tôi cả ngày không có chuyện gì để làm sao? Chuyện gì cũng muốn mạng?" Hạ Tuyết cả giận nói.



"Không sai, Dương Minh nói rất đúng. Các đồng chí lập tức chụp ảnh hai người đó đưa lên mạng, để cơ quan cảnh sát các nơi tiến hành xác minh thân phận của bọn họ" Trần Phi giật mình hiểu ra gật đầu nói.



"Vâng, Trần đội trưởng" Người cảnh sát kia xoay người đi ra ngoài.



Trần Phi giơ ngón tay cái lên với Dương Minh: "Không sai, cậu nhóc, tôi rất thích cậu"