Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 32 : Khai đạo

Ngày đăng: 09:41 19/04/20


Chuyện hôm nay, theo ý của cục trưởng Vương, chỉ có bên trong sở cảnh sát và lãnh đạo của trường học biết chuyện, bên ngoài không tuyên truyền ra. Cho nên trên các thông tin của Tùng Giang, cũng không có chút tin tức.



Nhưng trong tâm Dương Minh quả thật bị đả kích trầm trọng, cái này là giết người! Rất khác so với những lần ẩu đả. Mặc dù theo lý mà nói, kẻ mà Dương Minh giết là không tên giết người không gớm tay, nếu không giết hắn, thì hắn lại gây ra biết bao vụ thảm sát, làm ra những việc thương thiên hại lý.



Thay trời hành đạo, đây là một câu nói rất buồn cười! Dương Minh tự nhận rằng mình không phải là kẻ máu lạnh, nhưng cũng không phải là đại hiệp gì! Bất bình dẫn đến đánh nhau thì có thể, nhưng trừ gian diệt ác thì nên để cảnh sát làm.



Mặc dù ở trong sở cảnh sát, hắn đã vì sự trong sạch của bản thân mà biện hộ, nói rằng bản thân phòng vệ chính đáng, nhưng lúc này, trong lòng Dương Minh đã xuất hiện một cảm giác khủng hoảng, nhanh chóng chiếm lĩnh thân thể hắn!



Dương Minh cảm thấy hai đùi mình nặng lên, bước đi cũng khó khăn.



"Dương Minh, em thế nào rồi?" Triệu Oánh cùng đi ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Minh, lo lắng hỏi.



"Hả? Em … không sao!" Dương Minh nhìn Triệu Oánh, cười khổ nói. Nếu chưa từng trải qua, vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác đó. Triệu Oánh và hiệu trưởng Lý cứ nghĩ Dương Minh làm một việc tốt, mặc dù là giết người, nhưng mà là giết một tên đại ác nhân. Cũng giống như trong phim, khi cảnh sát bắn gục một tên tội phạm, không mắt người xem đó là một việc đương nhiên, không ai đồng tình cho cái tên tội phạm đó, ngược lại còn mong hắn chết lẹ lẹ đi!



Dương Minh không phải cảnh sát, cũng không phải là kẻ giết người không gớm tay, hắn chỉ là một học sinh, không có khả năng tốt như vậy. Hắn bây giờ nhắm mắt lại, cơ hồ như thấy hình ảnh của Cơ Thủy Sanh hiện ra, máu từ hai mắt và mũi chảy ra, miệng sùi bọt mép, trông thật dữ tợn.




"Nhưng mà … đội trưởng Trần … Mặc dù nói là như vậy, nhưng để cảnh sát làm việc này không phải là tốt hơn sao. Nếu có thể lựa chọn, tôi tình nguyện bỏ qua cho Cơ Thủy Sanh!" Dương Minh lắc đầu nói.



"Cậu trai trẻ, nghĩ như vậy là không đúng! Nam tử hán đại trượng phu, hối hận là sao?! Từ góc độ của một người cảnh sát, quả thật là đây chuyện chúng tôi nên làm, nhưng nếu đổi lại là cậu, nếu ngày đó cậu lựa chọn lùi bước, như vậy Cơ Thủy Sanh sẽ tiếp tục làm việc ác, hơn nữa có thể đối tượng gây án của hắn là bạn học của cậu, thầy cô của cậu, thậm chí là người nhà của cậu! Một khi những người thân của cậu bị thương tổn, cậu có cảm thấy hối hận không?" Trần Phi tiếp tục nói.



Đúng thế! Dương Minh gật đầu, nếu như mình lùi bước, Cơ Thủy Sanh sẽ càng thêm kiêu ngạo, một khi cứ để hắn tiếp tục sống mà gây án, hậu quả thật không thể tưởng nổi! Nếu quả thật để người thân, hay Triệu Oánh, Trần Mộng Nghiên gặp hắn, cho dù Dương Minh có chết trăm lần cũng không đủ đền tội!



Nghĩ như vậy, sắc mặt Dương Minh trở nên sáng sủa hơn, khóe miệng cũng tươi cười hơn: "Cảm ơn ngài, đội trưởng Trần, tôi đã thông!"



"Uh, nghĩ thông suốt là tốt. Tôi cũng không cổ vũ cậu đi giết người. Nhưng mà hy vọng rằng, lúc cần người trợ giúp, cậu có thể dũng cảm đứng ra!" Trần Phi chụp lấy điếu thuốc trong tay Dương Minh nói: "Này cậu, cậu còn lại học sinh đấy, nhưng thứ khói bụi như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thể cậu đấy!"



"Dạ biết, đội trưởng Trần! Cảm ơn ngài!" Dương Minh chân thành gật đầu.



"Về thôi, tôi chở cậu về. Tối nay về nhà ngủ ngon nhé, sáng mai đi học bình thường lại!" Trần Phi đứng dậy, đi đến một chiếc xe cảnh sát.