Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 332 : Cái đó?
Ngày đăng: 11:29 19/04/20
Cái kia?
"Hắc hắc" Dương Minh cười hai tiếng, xoay người đi chỗ khác. Chẳng qua trong lòng lại nói, anh muốn nhìn thì em có mặc quần áo cũng vô dụng. Lão tử là chính nhân quân tử, muốn nhìn thì nhìn thẳng, một ngày nào đó sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện để anh nhìn.
Lâm Chỉ Vận mặc vội một chiếc áo ngủ, sau đó xuống giường.
"Ai" Chỗ bị đau ở chân vừa vận động, làm Lâm Chỉ Vận kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Dương Minh vội vàng xoay người lại, đỡ lấy eo của nàng. Dương Minh nhìn chuẩn mới đỡ, nếu không lên trên một chút, hoặc xuống dưới một chút sẽ càng tăng thêm sự xấu hổ. Mặc dù mình và Lâm Chỉ Vận đã quan hệ thể xác, nhưng bây giờ Lâm Chỉ Vận chưa thừa nhận chuyện này.
Dương Minh không biết Lâm Chỉ Vận nghĩ như thế nào. Nhưng chỉ cần nàng không thừa nhận, vậy nói là nàng chưa muốn quan hệ quá thân mật với mình. Cho nên Dương Minh cũng không thể làm quá. Như vậy chẳng những sẽ làm cho Lâm Chỉ Vận xem thường hắn. Cho rằng hắn thừa lúc người ta gặp nạn. Lại còn không có lợi cho quan hệ sau này.
"Cẩn thận chút, không sao chứ?" Dương Phụ đỡ nàng một chút, sau đó bỏ tay ra.
"Vâng. vẫn hơi đau chút" Lâm Chỉ Vận nhíu mày nói.
"Lại đây, dựa vào người anh" Dương Minh để Lâm Chỉ Vận dựa vào bên cạnh mình, sau đó đưa tay ra ôm eo nàng.
Lâm Chỉ Vận bị động tác thân mật của Dương Minh làm cho không biết làm sao. Hôm nay. mình và hắn hình như quá thân mật? Lâm Chỉ Vận nghĩ như vậy, nhưng mà tình huống đặc biệt mà. Chờ chân mình khỏi sẽ không thân mật như vậy. Lâm Chỉ Vận thầm an ủi mình một câu.
Vì vậy hai người tựa sát vào nhau như đôi tình nhân đi ra phòng khách. Bởi vì chân Lâm Chỉ Vận vẫn đau, nên trọng tâm cả người đều đè lên Dương Minh.
Bởi vì mặc áo ngủ không mặc áo lót, nên bộ ngực mềm mại chạm vào người Dương Minh. Mặc dù bây giờ đang là mùa đông, mặc áo dày, nhưng va chạm đó làm Dương Minh chấn động.
Trầm Nguyệt Bình thật ra không cảm thấy hai người có gì không ổn, thấy bọn họ đi ra liền nói: "Mau ngồi đi, cơm xong hết rồi"
"Cô Trầm, chú Lâm đâu ạ?" Dương Minh vừa nãy có chút kỳ quái, Lâm Trường Thanh, bố Lâm Chỉ Vận sao không ở nhà. Vốn tưởng rằng đi ra ngoài một lát sẽ về. Nhưng bây giờ đã đến giờ ăn tối mà còn không thấy người, vì vậy hắn khó hiểu hỏi một chút.
"Ồ? Cháu nói lão Lâm hả, ông ấy tìm được một công việc, hôm nay đến tỉnh thành làm, có thể mấy ngày mới về" Trầm Nguyệt Bình nói.
"Không đúng, nhất định là có chuyện. Em mà không nói, anh đi hỏi cô" Dương Minh vừa nói ra vẻ đứng lên. Cũng không phải Dương Minh quá tò mò, mà chuyện quá quỷ dị. Hai mẹ con đều muốn nói lại thôi, không phải có âm mưu gì chứ?
"A, anh đừng đi." Lâm Chỉ Vận càng sợ, vội vàng ngăn cản: "Em nói với anh là được chứ gì"
"Vậy em nói đi" Dương Minh gật đầu.
"Thực ra, ý mẹ em chính là bảo hai chúng ta chú ý an toàn." Lâm Chỉ Vận lắp bắp nói.
"Chú ý an toàn?" Dương Minh nghe càng khó hiểu: "Hai ta sao lại không chú ý an toàn?"
"Ai, chính là cái đó đó." Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh không chịu bỏ qua, đành phải giải thích đến cùng.
"Cái kia.?" Dương Minh há hốc mồm, hắn đã hiểu" cái kia" mà Lâm Chỉ Vận nói. Dương Minh suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
"Vậy em cảm thấy như thế nào?" Dương Minh cười hắc hắc hai tiếng hỏi.
"Em cảm thấy gì chứ, lại không cùng anh cái kia." Lâm Chỉ Vận đỏ mặt nói: "Ai, Dương Minh, anh đừng nói cái này được không."
"Được, vậy không nói" Dương Minh cười hì hì gật đầu: "Chờ sau này sẽ nói"
Sau này? Lâm Chỉ Vận cắn răng. Dương Minh này không phải muốn chiếm tiện nghi của mình nữa chứ? Cái gì mà sau này? Ý của hắn sau này có thể cùng hắn cái kia.? Chẳng qua Lâm Chỉ Vận cũng không muốn cãi với Dương Minh, chẳng may Dương Minh không có ý đó, không phải mình tự suy diễn sao?
Thực ra Dương Minh đúng là có ý đó. Chỉ là Lâm Chỉ Vận khá ngây thơ nên hắn cũng không thừa nhận.
"Đúng, Dương Minh, anh có thể giúp em một việc không?" Lâm Chỉ Vận đột nhiên nghĩ ra gì đó, nói với Dương Minh.
"Giúp? Nói đi, việc gì?" Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận có chuyện, liền thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc hỏi.