Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 349 : Bôi thuốc đầy ám muội
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
Buổi chiều Dương Minh từ nhà Tiếu Tình đi về, nhìn thấy đã là hơn ba giờ. Bây giờ đi học là không thể, không có việc gì, Dương Minh chuẩn bị đến xem Lâm Chỉ Vận thế nào, thuận tiện cũng đến nhà Phương Thiên một chút. Dương Minh nhớ trong nhà Phương Thiên có mấy thuốc trị thương rất hiệu quả, có lẽ có lợi cho Lâm Chỉ Vận.
Đáng lẽ hôm qua Dương Minh định đi lấy rồi, nhưng bởi vì chìa khóa nhà Phương Thiên là ở ký túc nên mới đành chuyển sang hôm nay.
Về ký túc lấy thìa khóa nhà Phương Thiên, Dương Minh chạy xe đến trước khu nhà, vừa lấy thìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có một bàn tay vỗ vào vai hắn.
Dương Minh giật mình, thời gian gần đây dù là thị giác, trực giác hay là năng lực phản ứng đều tăng nhiều, vậy mà có người vỗ vào vai hắn, hắn lại không hề hay biết.
"Ai" Dương Minh xoay người lại, kinh ngạc nhìn về phía sau, bàn tay kia đã biến mất. Phía sau Dương Minh không có bất cứ ai. Đừng nói là người, ngay cả một con chim cũng không có.
Nhìn con hẻm nhỏ trống trơn không một bóng người, Dương Minh dựng tóc gáy. Giữa ban ngày ban mặt, không phải là mình gặp ảo giác đó chứ?
Lời này không dễ nghe nhưng Dương Minh cảm thấy đó căn bản không phải là người, mà giống quỷ vậy.
Dương Minh cau mày, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rất bình thường mà? Không một ai ẩn núp gần đó mà mình không phát hiện được. Dương Minh bỏ đi cái suy nghĩ quái lạ đó trong đầu, sau đó mở cửa nhà Phương Thiên, đi vào, khóa lại. Sau đó tiến vào gian phòng bên trong, lôi ra một cái rương ở dưới gầm giường, tìm thuốc.
Phương Thiên rất nhiều thứ, nhưng phân loại rất quy củ. Dương Minh không tốn bao nhiêu công thức đã tìm được thuốc mình cần, một cái chai rất lớn. Dương Minh không có chai nhỏ để chia ra, đành phải cầm cả chai to, lát nữa mang về trả.
Dương Minh cầm chai thuốc đi ra ngoài cửa. Vừa đến cửa đang định khóa thì trong phòng đột nhiên có tiếng" loảng xoảng" Dương Minh nhíu mày muốn nhìn xem là điều gì. Nhưng lúc này điện thoại di động của hắn lại vang lên.
Dương Minh không chú ý đến trong nhà nữa, khóa cửa lại rồi nghe điện.
"Alo?" Dương Minh nghe điện.
"Không có, Hạ Tuyết tỷ mới đến, bây giờ về rồi?" Lâm Chỉ Vận nói: "Em vừa nãy tưởng là chị ấy"
"Thì ra là như vậy. Hạ Tuyết đến làm gì thế?" Dương Minh nhíu mày. Bởi vì quan hệ giữa mình và Lâm Chỉ Vận rất vi diệu, mà Hạ Tuyết lại là người biết chuyện này, Dương Minh sợ cô ả nói gì bất lợi cho mình. Cô gái bạo lực này, miệng hay nói lung tung. Cô ta dù không định nói xấu mình, nhưng có khi nhỡ mồm.
"Không có gì, chị ấy đến thăm em" Lâm Chỉ Vận nói: "Hôm qua không phải chị ấy đưa em về sao?"
Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận một cái, không nói gì nữa. Không thể nghi ngờ Lâm Chỉ Vận đang nói dối. Bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng chẳng những giấu chuyện trước kia đã biết Hạ Tuyết, hơn nữa hôm nay cũng đang nói dối. Bởi vì hôm qua Hạ Tuyết đưa nàng đến đầu ngõ, không vào nhà, không thể nào biết địa chỉ cụ thể nhà Lâm Chỉ Vận. Chẳng qua Dương Minh cũng không truy cứu vấn đề này. Nếu Lâm Chỉ Vận muốn giấu, vậy để nàng giấu đi.
"Ồ, không quản cô ta nữa. Em ngồi lên ghế đi, anh bôi thuốc cho em" Dương Minh nói.
"Hôm qua em chẳng phải đã bôi thuốc rồi sao?" Lâm Chỉ Vận chỉ vào chân mình: "Còn muốn bôi thuốc nữa sao?"
"Ừ, thuốc này rất hiệu quả, tốt hơn hôm qua nhiều" Dương Minh nói.
"Như vậy à." Lâm Chỉ Vận gật đầu, thực ra nàng cũng không có bao nhiêu hy vọng. Chẳng qua không muốn Dương Minh mất công.
Mặc dù Lâm Chỉ Vận và Dương Minh đã có quan hệ thể xác, nhưng đó là lúc không tỉnh táo. Mà hôm nay khi tay Dương Minh chạm vào chân nàng, Lâm Chỉ Vận không nhịn được mà run lên, hơn nữa một cảm giác nóng ran tràn ngập cơ thể.
"A." Lâm Chỉ Vận khẽ rên lên. Không biết là vì đau, hay vì bị Dương Minh chạm vào chân khiến nàng có cảm giác khác lạ.
"Sao thế? Đau à, anh sẽ cố nhẹ tay" Dương Minh đang chuẩn bị dùng phương pháp mà Phương Thiên dạy xoa bóp cho Lâm Chỉ Vận. Nhưng thấy nàng rên rỉ, nên đành thôi, cẩn thận bôi thuốc.