Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 366 : Vô sự tự thông

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Hôn, đối với Dương Minh mà nói cũng không có gì là xa lạ. Hắn đã hôn Lam Lăng, Tiếu Tình, nhưng chưa hôn Trần Mộng Nghiên.



Dương Minh ngửi mùi hương thơm ngát trên người Trần Mộng Nghiên, không khỏi si mê.



Đúng vậy, mặc dù có tình cảm rất sâu với Lam Lăng và Tiếu Tình, hơn nữa đã có quan hệ thể xác, nhưng Dương Minh vẫn cảm thấy rất kích thích khi sắp được hôn Trần Mộng Nghiên.



Ba năm cấp ba thầm mến, đây là khái niệm gì? Hơn nữa Dương Minh năm đó có chút chênh lệch về thân phận với Trần Mộng Nghiên. Nàng là lớp phó học tập, mình là học sinh yếu. Khi đó Trần Mộng Nghiên ở trong lòng hắn không khác gì nữ thần.



Không ngờ lại có một ngày mình có thể ôm nữ thần vào lòng, hơn nữa mặc cho hắn. Dương Minh không khỏi cảm thán trong lòng.



Trần Mộng Nghiên nhắm mắt lại, khẩn trương đợi giây phút đó. Thấy Dương Minh thật lâu không có động tác, không khỏi có chút nóng lòng. Dương Minh rốt cuộc đang làm gì mà chậm như vậy.



Hôn cũng không biết sao? Trần Mộng Nghiên có chút tức giận. Hắn không phải và Lam Lăng *** sao? Sao lại có thể không biết được chứ. Trần Mộng Nghiên càng nghĩ càng giận, vô thức mở mắt ra, thấy Dương Minh đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình, càng tức thêm: "Dương Minh, anh đang làm gì đó? Mau bỏ em ra" Vừa nói vừa đẩy Dương Minh ra.



"Anh" Dương Minh không biết làm sao: "Mộng Nghiên, em sao thế?"



"Hừ" Trần Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng không nói gì.



"Cái này. em thực sự quá đẹp. anh nhìn mà mất hồn" Dương Minh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Trần Mộng Nghiên lại giận, vội vàng cười giải thích.



Đúng, cho dù là ai cũng phải tức chứ. Người ta là con gái nhắm mắt chờ mày hôn, đến lúc mấu chốt mày lại. không tức chết mới lạ, không đánh mày đã là may lắm rồi.




Chẳng qua Trần Mộng Nghiên có chút không cam lòng. Dựa vào cái gì đây là nụ hôn đầu của mình mà Dương Minh lại không phải. Chẳng qua vừa nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên đã cảm thấy tay Dương Minh đang từ từ đặt lên vú mình.



Mặc dù mặc quần áo rất dày, Trần Mộng Nghiên không nhịn nổi mà run lên, trong đầu trống không. Mình và Dương Minh có phải quá nhanh không? Có nên để hắn sờ không? Trần Mộng Nghiên do dự.



Chẳng qua một giọng nói khác lại vang lên trong đầu Trần Mộng Nghiên: "Còn nhanh? Hai người từ lớp mười hai đến giờ, đã hơn nửa năm rồi. Triệu Tư Tư có mấy tháng đã lên giường"



Hơn nữa trước kia cũng đã chạm vào rồi mà. Bây giờ nếu còn ngăn cản Dương Minh, có phải ra vẻ mình đang giả vờ không? Dương Minh có thể mất hứng không?



Nàng đang lo lắng, tay Dương Minh lại bắt đầu khẽ bóp ngực nàng. Trần Mộng Nghiên không nhịn được khẽ rên lên một tiếng.



Trần Mộng Nghiên hiển nhiên không đủ kinh nghiệm. Bởi vì chưa có kinh nghiệm hôn, nên hôn Dương Minh làm nàng có chút khó thở. Nhất là bây giờ khi tim đập loạn lên, Trần Mộng Nghiên không nhịn được mà khó thở hơn.



"Hô" Trần Mộng Nghiên khẽ đẩy Dương Minh ra, thở hổn hển. Đột nhiên thấy Dương Minh đang kinh ngạc nhìn mình. Trần Mộng Nghiên lúc này mới nhớ là mình bỏ dở nửa chừng, vội vàng xấu hổ giải thích: "Cái này. em có chút khó thở"



Dương Minh nghe xong không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Không thở được. em có thể dùng mũi để thở mà. hoặc là hơi nghiêng đầu một chút, hai chúng ta sẽ có khe hở, như vậy có thể thở được".



"Đây là lần đầu tiên của người ta mà. đâu biết như vậy" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh: "Hừ, ai có kinh nghiệm như anh"



"Đây là anh có ý tốt hướng dẫn em. Vậy mà em lại nói anh có kinh nghiệm. Anh đây là vô sự tự thông mà" Dương Minh đang nói dối. Thực ra lần đầu tiên khi hắn hôn Lam Lăng, hai người đều có lửa dục thiêu đốt, hoàn toàn là làm loạn, chẳng có bài bản gì. Chẳng qua đó cũng không phải nụ hôn đầu tiên của Dương Minh. Hôn lần đầu chắc chắn là Lâm Chỉ Vận. Hơn nữa trăm phần trăm là nàng. Chẳng qua lúc đó Dương Minh đã mất đi lý trí, quên cái cảm giác đó.