Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 373 : Xem ai xấu mặt
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
"À đây, tôi lấy cho hai người" Nhân viên bán hàng còn tưởng không phải mất một món quàn, không ngờ cô gái này nhớ như vậy, vội vàng lấy một vòng cổ giao cho Lâm Chỉ Vận.
Cầm lấy quà tặng, Lâm Chỉ Vận mới rất vui vẻ cùng Dương Minh ra khỏi cửa hàng quần áo, giống như được tiện nghi rất lớn vậy.
"Ha ha, chiếc vòng cổ này giống như hàng giả thì phải?" Dương Minh cười cười, chỉ vào vòng cổ trong tay Lâm Chỉ Vận.
"Nhưng chị ta đã đáp ứng cho chúng ta, tại sao lại không lấy" Lâm Chỉ Vận nói.
"Lấy em cũng không đeo, em lấy có tác dụng gì?" Dương Minh lắc đầu bất đắc dĩ. Rất nhiều lúc đều là như vậy, mọi người khi mua đồ đều thích quà tặng, nhưng mang về nhà thứ đồ đó lại vứt xó không dùng.
"Sao lại không đeo, ai nói em không đeo?" Lâm Chỉ Vận bị Dương Minh nói như vậy, liền cầm chiếc vòng cổ mặt trái tim cẩn thận đo lên cổ.
"Ha ha" Dương Minh cười cười, cũng cầm lấy cái vòng của mình đeo lên cổ.
Hai người nhìn nhau cười, rất vui vẻ.
"Lâm Chỉ Vận" Lúc này một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới, người nữ gọi Lâm Chỉ Vận.
"Trương Hiểu Viện?" Lâm Chỉ Vận cũng thấy nữ sinh đối diện, hơi giật mình.
"Đây không phải ngọc nữ ngây thơ lớp ta sao, cũng có bạn trai?" Trương Hiểu Viện cười cười nói: "Anh chàng đẹp trai này tên là gì?"
"Chào em, anh là Dương Minh" Dương Minh không biết người trước mặt có quan hệ thế nào với Lâm Chỉ Vận, chỉ có thể đáp lại một câu.
"Ồ? Lạnh à nghe" Trương Hiểu Viện cười cười: "Hai người đeo cái gì thế? Đây không phải vòng cổ khuyến mại của cửa hàng quần áo sao? Đồ bỏ đi như vậy mà cũng đeo lên cổ? Mau bảo ông xã của bạn mua một chiếc vòng bạch kim như mình này"
Bốn người đi tới một cửa hàng thời trang cao cấp. Cửa hàng này chuyên bán đồ da. Đồ da, áo da bán rất chạy ở phương Bắc. Nơi này rất lạnh, da điêu, da cáo, da thỏ lại ấm, cho nên được những người có tiền chào đón.
Trương Hiểu Viện và thằng béo chỉ có ý làm Dương Minh và Lâm Chỉ Vận xấu mặt, cho nên cũng không vội vàng gì mua. Chỉ đi theo hai người, hơn nữa còn có ý dẫn bọn họ đến khu vực đắt đỏ nhất.
"Ồ, cái này rất được, Lâm Chỉ Vận, rất hợp với dáng người của bạn, hay là bạn thử một chút?" Trương Hiểu Viện mở miệng nói, chỉ vào một chiếc áo khoác ngoài bằng nhung, rất đắt.
Dương Minh sao có thể không hiểu ý cô ả. Chẳng qua chiếc áo này đúng là rất đẹp. Trên thực tế Trương Hiểu Viện cũng suy nghĩ vấn đề này, nếu như cô ta tùy tiện chỉ một cái áo và bảo Lâm Chỉ Vận mua, chưa chắc vừa người. Như vậy bọn họ sẽ có lý do không mua. Cho nên Trương Hiểu Viện dựa vào dáng người của Lâm Chỉ Vận mà chọn ra một chiếc áo thích hợp nhất.
"Ừ, rất đẹp, cái này đi" Dương Minh gật đầu, nói với nhân viên bán hàng: "Phiền em lấy cái áo này xuống, chúng tôi thử một chút"
"Có ngay, chờ chút" Nhân viên bán hàng mặc dù thấy Dương Minh ăn mặc rất bình thường, chẳng qua không có ý khinh thường. Thời buổi này những người có tiền đều rất quái dị. Cô ta gặp qua không ít. Đều thích giả vờ nghèo, tài không lộ ra.
Nhân viên bán hàng lấy chiếc áo xuống, đưa cho Dương Minh. Dương Minh đưa cho Lâm Chỉ Vận: "Em vào mặc thử đi, anh đợi em ở ngoài này.
Trương Hiểu Viện và thằng béo đang chuẩn bị xem Dương Minh xấu mặt. Không nghĩ Dương Minh cũng không rảnh rỗi, nhân lúc Lâm Chỉ Vận đi thay quần áo, nói với nhân viên bán hàng: "Đúng, ở đây có áo cho người khoảng mét sáu mặc vừa không?"
"Xin hỏi ai mặc?" nhân viên bán hàng hỏi một câu.
"Ồ, là mẹ anh" Dương Minh cảm thấy áo da điêu rất được, rất ấm. Nếu đã tới, vậy cũng mua cho mẹ một chiếc. Dù sao mẹ hắn nhất định không thể bỏ tiền ra mua.
"Có, chẳng qua mẹ anh ở tuổi trung niên, nên mặc áo bên kia thì đẹp hơn cả" nhân viên bán hàng chỉ vào một chiếc áo bên tay phải.
Dương Minh suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, vì thế gật đầu nói: "Được, vậy chiếc này đi, em gói lại cho anh"