Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 408 : Đánh

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


"Không ngờ Tống Hàng lại là người như vậy. Dám đưa ra yêu cầu quá đáng như thế" Phó hiệu trưởng Mã không còn cách nào bất đắc dĩ nói: "Trưởng khoa Tiếu, cô yên tâm, tôi sẽ báo cáo với hiệu trưởng. Nếu không được, chúng ta sẽ không cần nhóm thiết bị này"



"Xin lỗi, phó hiệu trưởng Mã." Tiếu Tình có chút uể oải nói. Phó hiệu trưởng Mã mãi sau mới được điều đến đại học công nghiệp Tùng Giang, cho nên không hiểu được mối quan hệ giữa Tiếu Tình và Tống Hàng, còn tưởng rằng Tống Hàng muốn làm khó dễ.



"Có gì mà phải xin lỗi, không phải lỗi của cô" Phó hiệu trưởng Mã tức giận nói: "Quốc tế Hoa Thông cũng là tập đoàn lớn, không ngờ lại có người quản lý như vậy"



Về đến trường, tâm trạng Tiếu Tình hơi kém, do dự một lát quyết định vẫn nên nói cho Dương Minh về chuyện này. Nếu như mình giấu, Dương Minh nhất định sẽ mất hứng.



Hơn nữa là do Tống Hàng thay đổi, tất nhiên là có chỗ dựa dẫm, nếu không không thể nào như vậy. Cho nên nàng nhất định phải nhắc nhở Dương Minh. Để Dương Minh đề phòng Tống Hàng trả thù.



Hai hồi chuông điện thoại vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Dương Minh: "Chị Tiếu Tình, nghĩ đến em à?"



"Dương Minh, em đang ở đâu?" Tiếu Tình có chút lo lắng nói.



"Em đang ở trường, sao vậy chị?" Dương Minh nghe được giọng Tiếu Tình có chút khẩn trương, kỳ quái hỏi.



"Em. có thể đến phòng làm việc của chị không?" Tiếu Tình hỏi.



"Không vấn đề gì, em lập tức tới" Dương Minh cảm thấy Tiếu Tình hôm nay hơi khác, nhất định có chuyện.



"Được, chị chờ em" Tiếu Tình nói.



Dập máy, Dương Minh rất nhanh đi đến phòng làm việc của Tiếu Tình.



Đến cửa phòng làm việc Tiếu Tình, Dương Minh đầu tiên dùng thấu thị nhìn vào trong, phát hiện bên trong không có ai, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.



"Em đã đến à? Sao không gõ cửa?" Tiếu Tình nhìn Dương Minh, đứng dậy.



"Chị quên năng lực của em sao?" Dương Minh cười nói: "Em thấy bên trong không có ai nên mới trực tiếp đẩy cửa đi vào"



"Dùng linh tinh." Tiếu Tình lắc đầu: "Năng lực tốt như vậy, không ngờ em lại sử dụng như vậy"



"Vậy nên dùng như thế nào, cũng không thể ra ngoài nhìn loạn chứ" Dương Minh nhún vai: "Có chuyện gì vậy? Sao lại tìm em gấp thế?"




"Con mẹ nó" Tống Hàng tức giận mở miệng mắng to. Mang đồ lên là vào được? Hai người kia có phải là luyện võ đến đầu óc ngu không? Một ít tính cảnh giác cũng không có?



"Đừng, đừng chửi" Dương Minh ăn hết xiên thịt dê, sau đó lạnh lùng cắt ngang lời Tống Hàng nói: "Tao nói Tống Hàng, xem ra mày cưỡi máy bay chưa đủ thì phải? Bài học lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc nhỉ. Lần này tao cho mày bay lại, dát dát"



"Mày. mày đừng tới đây, tao có đại thần" Tống Hàng càng hoảng sợ, vội vàng lui về sau, còn không quên uy hiếp một câu.



"Cái gì?" Dương Minh kinh ngạc: "Cái gì? Bà cô mày đến?"



"Là đại thần, không phải như vậy" Tống Hàng giải thích.



"Ồ, đại thần à. Giọng mày hơn run run, tao không nghe rõ" Dương Minh cười nói: "Là đại thần sơ cấp à?"



"Đại thần sơ cấp à?" Tống Hàng không đọc truyện trên mạng, hiển nhiên không biết Dương Minh nói gì: "Tao nói chính là đại thần võ lâm"



"Phải không? Là hai lão già kia?" Dương Minh nhếch miệng cười khinh bỉ.



"Không sai. Bọn họ một người là phương trượng Thiếu Lâm tự, một người là chưởng môn Bắc Đẩu môn" Tống Hàng dọa Dương Minh, tăng chức hai lão kia.



"Phương trượng Thiếu Lâm? Mày đang dọa tao à? Phương trượng không phải trọc đầu sao?" Dương Minh trừng mắt nhìn, đi về phía Tống Hàng.



"Mày đừng đi tới. người đâu" Tống Hàng hét lớn.



Thực ra Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề cũng không ngu như Tống Hàng nghĩ. Bọn họ mặc dù cho Dương Minh vào, nhưng vẫn thầm đề phòng. Nghe thấy Tống Hàng kêu cứu, lập tức đẩy cửa xông vào.



"Tránh xa ông Tống" Hồn Thiên Phách quát.



"Hai người các người. phế nó cho tôi" Tống Hàng thấy cứu binh tới không còn sợ nữa, cố ưỡn ngực, chỉ vào Dương Minh, ra vẻ ngưu.



"Chỉ bằng hai người?" Dương Minh không thèm coi hai người đó vào đâu: "Tống Hàng, tao không ăn hiếp người già, cho nên đừng bảo bọn họ."" Hừ. thằng nhãi, mày ngông cuồng nhỉ" Phi Thiên Tề vung tay áo lên, đánh về phía Dương Minh.



Dương Minh mắt rất sắc. Mặc dù ngoài miệng khinh thường hai người này, nhưng vẫn đề phòng bọn họ. Cho nên Phi Thiên Tề vừa vung tay áo lên, Dương Minh đã thấy rõ ràng.