Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 423 : Chỉ dâu, mắng hòe

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


"Dương." Bạo Tam Lập vừa định nói chuyện đã bị Dương Đại Sơn cắt ngang.



"Dương Minh. Sao cháu lại đến đây? Cháu còn đang đi học, đây là nơi để cháu đến sao?" Dương Đại Sơn tức giận mắng: "Cháu vào bằng cách nào?"



"Bác." Dương Minh có chút xấu hổ nói: "Là bạn cháu mời đến"



"Bạn mày? Mày lại giao du với bạn bè đầu trộm đuôi cướp à? Bạn của mày là ai mà để mày đến đây? Tao tìm hắn tính sổ?" Dương Đại Sơn mắng.



Bạo Tam Lập đứng ở đó, mặt tái ra. Giỏi? Dương Đại Sơn, lão đây không phải là chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Người này có khác gì tát vào mặt mình?



Bạo Tam Lập tức giận nghiến răng nghiến lợi, cả người run lên. Cũng chẳng trách tại sao hắn lại tức. Rất bình thường mà, Dương Minh không phải là bạn của Bạo Tam Lập hắn sao? Hôm qua mình gọi điện mời hắn đến, mình không phải là đám ***?



"Dương Đại Sơn, lão nói cái gì?" Bạo Tam Lập rất tức nói: "Lão có phải là chỉ cây dâu mắng cây hòe không?"



"Hả? Báo ca, sao anh lại nói thế?" Dương Đại Sơn có chút khó hiểu: "Tôi đang dậy dỗ cháu mình mà"



"Là tôi gọi điện mời Dương ca đến, vậy ý của lão, tôi không phải là ***? Lão muốn tìm tôi tính sổ sao?" Bạo Tam Lập trừng mắt nhìn Dương Đại Sơn, tức giận nói.



"Cái gì? Dương ca?" Dương Đại Sơn sửng sốt: "Báo ca, anh gọi cháu tôi là Dương ca?"



Bạo Tam Lập lúc này mặt mày tái xanh. Cháu lão? Lão không biết nói sao? Tôi gọi cháu lão là Dương ca, vậy ý của lão là tôi thấp hơn lão một cấp sao? Tôi phải gọi lão là chú, bác sao?



"Khụ khụ" Địch Lôi nhìn ra được Dương Đại Sơn không có ý chọc giận Bạo Tam Lập. Hắn coi như khác quen thuộc Dương Đại Sơn, không đành lòng cho lão tiếp tục xấu mặt, vì thế ho khan một tiếng nói: "Đại Sơn, chúng tôi và Dương ca cùng chung hoạn nạn trong trại tạm giam. Chúng tôi cùng bối phận. Lão nói như vậy, không phải làm khó Báo ca sao?"



"Ách." Dương Đại Sơn lúc này mới có phản ứng, lời vừa nãy của mình đúng là hơi quá đáng. Vì thế có chút xấu hổ nói: "Báo ca, anh đừng nóng. tôi không có ý đó"



"Hừ" Bạo Tam Lập hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết lão không có ý đó, nếu không đã sớm tát lão rồi"




Tôn Hạo Minh kích động không biết nói gì. Hắn đi ra hỗn không phải vì muốn kiếm cơm ăn sao. Không ngờ Địch Lôi trực tiếp cho mình đến công ty làm, còn cho hắn một chức quan nhỏ, điều này hắn sao có thể không hưng phấn.



"Cảm ơn Lôi ca" Tôn Hạo Minh vội vàng nói.



"Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Dương ca là được" Địch Lôi cười cười, bố trí người đúng là không đáng gì.



Giao lưu với mọi người, Dương Minh không quá hứng thú, nhưng là vì Tôn Hạo Minh, nên Dương Minh vẫn mang hắn đi giới thiệu với mấy người mình quen biết.



Lúc đi đến bên cạnh Hầu Chấn Hám, Dương Minh ra vẻ không quen thuộc mấy, giới thiệu Tôn Hạo Minh với hắn. Hầu Chấn Hám hiển nhiên hiểu ý của Dương Minh, gật đầu với Tôn Hạo Minh.



Tôn Hạo Minh nằm mơ cũng không nghĩ đến hôm nay mình có thể quen biết nhiều nhân vật cấp đại ca như vậy. Hắn cảm thấy rất cao hứng vì hành động sáng suốt là kéo Dương Minh đi.



Bữa tiệc kết thúc, Dương Minh vội vàng từ biệt Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, hắn còn có chuyện khác, đó chính là tìm Dương Đại Sơn, nói chuyện với lão. Sợ lão tố cáo với bố mẹ mình trước thì chết.



Tôn Hạo Minh mặc dù rất nghi hoặc, muốn hỏi Dương Minh. Chẳng qua thấy Dương Minh còn có chuyện, cũng chỉ có thể hẹn sau này mà thôi.



Dương Minh sợ Dương Đại Sơn đi quá nhanh, vội vàng rời đi, ra khỏi cửa.



Dương Đại Sơn thực ra cũng có suy nghĩ này, khi hai người gặp nhau ở cửa, đều cười khổ: "Dương Minh, cháu sao đi gấp như vậy? Nào, nói với bác, rốt cuộc có chuyện gì?"



"Bác. thực ra cháu cũng đang muốn tìm bác. Cháu sợ bác đi trước" Dương Minh lắc đầu: "Bác cũng tìm cháu?"



"Đi thôi, ở đây rất loạn, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh tâm sự" Dương Đại Sơn thở dài nói: "Không thể không nể mặt ông bác này chứ? Dương ca?"



"Bác nói gì thế, đó là Bạo Tam Lập tôn trọng mới gọi cháu như vậy. Dù nói như thế nào, bác vẫn là bác cháu, là cha chú của cháu. Sao có thể gọi cháu là Dương ca" Dương Minh có chút xấu hổ.