Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 458 : Chỉ Vận cầu cứu

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


"Vương tổng, em cũng chỉ vì muốn kiếm tiền cho công ty thôi mà." Tô Đại Trí nhăn nhó nói.



Trên thực tế, hắn đúng là nghĩ như vậy. Hắn cho rằng làm như vậy sẽ



khiến Vương Tích Phạm coi trọng năng lực làm việc của mình. Vì thế hắn



lén quyết định bán xe cho mấy ông chủ có thực lực, cũng quan hệ được



không ít bạn bè. Nhưng không ngờ Vương Tích Phạm lại giận như vậy. Tô



Đại Trí không thể hiểu là tại sao?



Bán xe ra tỉnh ngoài rất phiền phức, lại chưa chắc đã an toàn. Chẳng may gặp phải kẻ đen ăn đen thì sao giờ?



Bán xe trong Tùng Giang lại an toàn hơn nhiều, bán xe lấy tiền là xong.



Chuyện sau này chẳng quan hệ gì đến mình, tất cả thủ tục, giấy tờ cũng



không cần quan tâm.



Hơn nữa đám người này đều có tiếng tăm ở Tùng Giang, không sợ đen ăn đen. Dù sao đều biết rõ nhau, ai lại đi làm chuyện này.



"Vì công ty? Tao nghĩ bọn chúng cho mày chỗ tốt thì phải" Cũng không



trách Vương Tích Phạm nghĩ như thế. Cho dù là ai cũng nghĩ như vậy. Nếu



không tại sao Tô Đại Trí lại tự tiện làm như vậy?



"Em. em thực sự không có." Tô Đại Trí vội vàng nói: "Anh rể, chúng



ta là người một nhà, em có thể làm chuyện ảnh hưởng đến lợi ích công ty



sao?"



"Hừ, họ hàng." Vương Tích Phạm thở dài một hơi: "Bao nhiêu công ty



đóng cửa cũng chỉ vì người nhà muốn phình túi của mình mà ảnh hưởng đến



lợi ích công ty"



"Em. anh rể. thực lòng em chỉ nghĩ vì lợi ích của công ty" Tô Đại Trí nói.



"Hừ" Vương Tích Phạm hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói nhiều vô ích. Lúc tiếp



xúc với đám người kia, chúng có nhận ra thân phận của mày không?"



"Không biết, bọn chúng đều chỉ gọi em là Miêu tử" Tô Đại Trí vội vàng nói.



"Không hỏi lai lịch của mày sao?" Vương Tích Phạm hỏi.



"Em nói từ Phúc Kiến đến" Tô Đại Trí nói.



"Được, thời gian này mày trốn đi, đừng xuất hiện" Vương Tích Phạm lạnh lùng nói.



"Hả?" Tô Đại Trí sửng sốt: "Không nghiêm trọng như vậy chứ? "



"Như thế mà không nghiêm trọng, vậy thế nào mới là nghiêm trọng?" Vương



Tích Phạm mắng: "Mày là đầu con lừa nên gây phiền phức cho tao"
Hôm nay Vương Chí Đào lại không xuất hiện trước mặt Dương Minh và Chu



Giai Giai. Dù sao Vương Chí Đào cũng phải thi. Mặc dù Vương Chí Đào



không thèm để ý, nhưng nếu mày không qua kỳ thi, vậy đừng mong có bằng



tốt nghiệp.



Nhân lúc hết tiết, Chu Giai Giai nhỏ giọng nói với Dương Minh: "Dương



Minh. hôm đó thật xấu hổ. Mình về nhà, mẹ cứ ở cạnh mình, mình



không thể nhắn tin cho bạn, làm bạn lo lắng"



"Không có gì." Dương Minh buồn bực. Cô và mẹ cô ngồi cạnh nhau, có ảnh



hưởng gì đến nhắn tin chức? Chỉ là chuyện nhà Chu Giai Giai không có



quan hệ gì với Dương Minh. Nên Dương Minh cũng không hỏi.



"Đúng, mẹ mình nếu tìm bạn, bạn đừng giận nhé." Chu Giai Giai do dự một chút, đỏ mặt nói.



"Mẹ bạn tìm mình làm gì?" Dương Minh hỏi.



"Mẹ. mẹ mình tưởng rằng hai ta là quan hệ đó." Chu Giai Giai cắn môi nói.



"Quan hệ gì?" Dương Minh có chút khó hiểu, chẳng qua cũng không thể



trách hắn. Hắn căn bản không nghĩ có chuyện gì với Chu Giai Giai.



"Chính là. bạn trai, bạn gái." Chu Giai Giai nói.



"A? Mẹ bạn nghĩ như vậy?" Dương Minh ngẩn ra.



"Ừ. nếu mẹ mình đến tìm bạn, bạn đừng để ý" Chu Giai Giai dặn.



"Được, vốn không có chuyện gì, cô ấy nghi ngờ vô ích rồi" Dương Minh cười nói.



Chu Giai Giai mấp máy môi muốn nói gì đó lại thôi.



. Đến trưa, Dương Minh đang chuẩn bị nhắn tin bảo Trần Mộng Nghiên cùng ăn cơm, Lâm Chỉ Vận lại gọi tới.



"Alo?" Dương Minh không hề do dự nghe điện: "Chỉ Vận, có chuyện gì thế?"



"Dương Minh. em. em có chuyện muốn làm phiền anh" Lâm Chỉ Vận run run nói.



"Chuyện gì? Chỉ Vận? Rốt cuộc em làm sao?" Lâm Chỉ Vận nói làm Dương



Minh rất khó hiểu. Chẳng qua Dương Minh cũng hiểu chuyện không hề nhỏ,



nếu không Lâm Chỉ Vận sẽ không lắp bắp như vậy.



"Chỉ Vận, sao thế?" Dương Minh vội vàng an ủi: "Đừng gấp, em nói cho anh biết, em đang ở đâu? "



"Em ở trường." Lâm Chỉ Vận nói.



"Trường?" Dương Minh ngẩn ra: "Có ai ở trường ăn hiếp em?"