Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 479 : Gặp mặt
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
"Hừ? Sao? Sợ à?" Quách Đông Xuyên thấy Bạo Tam Lập ngạc nhiên, tưởng rằng hắn sợ. Lập tức ưỡn ngực chỉ vào Bạo Tam Lập: "Tao và Tôn Khiết nói chuyện, mày đúng đó làm gì, cút mau."
Bạo Tam Lập lúc này đang rất giận. Ở đây là Tùng Giang. Mày cho rằng mình là ai? Chỉ vào mũi Đại ca và Nhị ca của đất Tùng Giang này mà chửi? Có phải mày chán sống rồi không?
Được, cho dù thân phận của mày không bình thường nhưng mày gây sự ở Tùng Giang, cho nên không cần biết mày là ai, mày làm như thế này là quá đáng.
Bạo Tam Lập giơ tay lên đấm tới, đấm cho mắt Quách Đông Xuyên thâm đen.
"Mày. Mày dám đánh tao?" Quách Đông Xuyên tức giận, bắt đầu chửi bới.
Nhưng rất không may, đám đàn em của Bạo Tam Lập thấy Lão Đại đã ra tay, sao có thể đứng im mà nhìn? Lập tức như ong vỡ tổ vây quanh Quách Đông Xuyên, đánh cho một trận.
Tôn Khiết nhíu mày, chẳng qua cũng không nói gì. Nàng không biết mình nên xen vào như thế nào. Bây giờ Bạo Tam Lập coi như đang bảo vệ nàng, vì thế mới ra tay với Quách Đông Xuyên. Nhưng thân phận của Quách Đông Xuyên cũng không bình thường? Phải làm như thế nào.
Nghĩ cũng thấy đau đầu, bởi vì mình mà khiến hai bang phái tranh chấp.
"Bỏ đi thả hắn ra" Tôn Khiết do dự một chút rồi nói.
"Xin lỗi, Tôn tiểu thư. Bây giờ không chỉ là vấn đề giữa hắn và cô. Mà là hắn gây sự ở địa bàn của tôi" Bạo Tam Lập lắc đầu cười nói: "Đây là làm tôi mất mặt"
Tôn Khiết bất đắc dĩ lắc đầu ngậm miệng. Dù sao coi như nàng đã mở miệng nói.
Quách Đông Xuyên ở phía xa xa đang gào khóc. Sau đó bị người nhét vào một chiếc xe 12 chỗ, đưa đi.
"Tôn tiểu thư, cô về như thế nào?" Hầu Chấn Hám hỏi: "Tôi sai người đưa cô về?"
"Không cần, có người đến đón tôi" Tôn Khiết nói.
"Vậy thì được. Tôn tiểu thư, người của cô đến chưa?" Hầu Chấn Hám hỏi.
"Ừ, chắc là đang ở bãi đỗ xe" Tôn Khiết cười cười.
"Ngất. tôi nói Tôn Khiết, tôi nói cho chị thì cũng phải có cơ hội chứ. Bình thường hai ta giao lưu không nhiều mà" Dương Minh cười hắc hắc nói: "Chị cũng biết có một số việc đột nhiên nghĩ đến mới nói. Những lúc nằm trên giường, hoặc trước khi ngủ mới có thể trò chuyện mấy chuyện riêng tư, phải không?"
"." Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh: "Miệng chó không mọc ngà voi"
"Chị sao lại nói vậy? Nếu không chị thử phun ra cho tôi xem xem?" Dương Minh nói.
"Không tranh cãi với cậu. Sao cậu quen Bạo Tam Lập?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Ở cùng buồng trong trại tạm giam" Dương Minh không hề giấu diếm, trực tiếp nói: "Giúp hắn đánh người, chẳng qua lần đó cũng rất thảm thiết, cho nên quan hệ khá tốt"
"Cậu vào trại?" Tôn Khiết quay đầu lại nhìn Dương Minh: "Cậu không phải sinh viên đại học sao?"
"Trước Dương Lệ không nói với chị sao. Tôi là một tên côn đồ. Côn đồ vào trại thì có gì là lạ?" Dương Minh cũng không muốn đề cập đến chuyện của Lâm Chỉ Vận: "Hơn nữa đó là chuyện trước kia, tôi sớm không đi lăn lộn rồi"
"Tôi lúc ấy còn tưởng Dương Lệ nói đùa" Tôn Khiết cười nói: "Thì ra là thật"
"Sao? Xem thường tôi?" Dương Minh hỏi. Thực ra trong lòng Dương Minh không nghĩ như vậy. Nếu Tôn Khiết xem thường mình, sẽ không quan hệ gần với mình như vậy.
"Đâu có, nói vậy nhà tôi là như thế nào, cậu cũng rõ. Hai ta tám lạng nửa cân" Tôn Khiết sợ Dương Minh suy nghĩ nhiều, vội vàng an ủi một câu.
"Được rồi, chị không cần an ủi tôi, tôi biết tôi và chị chênh lệch." Dương Minh cố ý nói như vậy, thực ra hắn chỉ chọc cười Tôn Khiết mà thôi.
"Quay đầu" Tôn Khiết đột nhiên nói.
"Hả?" Dương Minh ngạc nhiên: "Làm gì?"
"Đi khách sạn." Tôn Khiết thản nhiên nói.
"Hả?" Dương Minh trợn mắt há mồm: "Đi khách sạn làm gì? "