Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 510 : Thất bại trong nháy mắt
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
Dương Minh cười miệt thị, xem ra, vừa mới có một chút hảo cảm nho nhỏ với Chu Giai Giai, bây giờ đã biến mất không thấy đâu.
Chu Giai Giai nhìn thấy ánh mắt và biểu tình của Dương Minh, trong lòng chợt lạnh, khóe miệng có chút run run. Chu Giai Giai cũng biết giữa Dương Minh và Vương Chí Đào có mâu thuẫn, tuy rằng không rõ, nhưng cũng biết Dương Minh không thích gặp Vương Chí Đào.
Bây giờ, Dương Minh thấy mình ngồi cùng với Vương Chí Đào, sẽ nghĩ cái gì? Nhất là Vương Chí Đào vẫn đang theo đuổi mình, vậy có phải Dương Minh đã nghĩ mình hướng về trận tuyến của kẻ địch hay không?
"Sao thế, Giai Giai?" Vương Chí Đào vui như hoa, giấc mơ Chu Giai Giai rốt cục đã thuộc về hắn! Vương Chí Đào sao có thể không vui.
Cho nên, lúc dùng cơm, Vương Chí Đào lúc nào cũng muốn làm Chu Giai Giai cười, nhưng thấy biểu tình của nàng đột nhiên thay đổi, không khỏi có chút kỳ quái.
Chu Giai Giai bây giờ làm gì còn tâm tình ứng phó với Vương Chí Đào, nàng còn không kịp phân rõ giới hạn với Vương Chí Đào, làm sao mà rãnh nói chuyện với hắn?
Thấy Chu Giai Giai không nói gì, Vương Chí Đào buồn bực ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Chu Giai Giai, nhất thời một cổ lửa giận nháy lên trong lòng!
Dương Minh! Lại là Dương Minh! Người Chu Giai Giai nhìn lại là Dương Minh! Chẳng qua, cha mình và mẹ của Chu Giai Giai đều đang ở đây, hắn không thể phát tác lửa giận, đành phải nén xuống.
Tại sao mình xui vậy? Sao mỗi lần như vậy đều gặp Dương Minh? Thật sự là xui bỏ mẹ ra! Chẳng qua, Vương Chí Đào cũng biết, cho dù muốn làm gì Dương Minh cũng không được. Thủ đoạn của mình trong mắt người ta không tính là gì.
"Hai đứa đang làm gì vậy? Ngẩng đầu nhìn cái gì thế?" Vương Tích Phạm nhấc đầu lên, thấy con trai và Chu Giai Giai đều nhìn về một hướng, có chút buồn bực hỏi.
"Dương Minh. hắn cũng đến đây ăn cơm." Vương Chí Đào nhỏ giọng nói, chẳng qua nghiến răng mà nói, ai cũng có thể cảm nhận được oán hận của hắn.
"Ồ?" Vương Tích Phạm sửng sốt, lập tức nói: "Mặc kệ nó, chúng ta ăn cơm?"
Kéo Chu Giai Giai hai cái, phát hiện ra Chu Giai Giai đang thờ ơ ngơ ngác đứng một chổ nhìn Dương Minh, phiền não gọi một tiếng: "Giai Giai, nhìn cái gì, chúng ta đi về"
"A." Chu Giai Giai cả kinh, giật mình hồi tỉnh lại: "Bạn đi về trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Dương Minh."
"Nói cái gì?" Vương Chí Đào nghe Chu Giai Giai nói xong, cảm thấy rất mất mặt, quát: "Em và Dương Minh có cái gì để nói, mau trở về thôi, bá mẫu đang chờ kia."
"Đừng kéo tôi, tôi và bạn không có quan hệ." Chu Giai Giai hờn giận hất tay Vương Chí Đào ra.
Sắc mặt Vương Chí Đào lập tức sầm xuống, cái này không phải là làm xấu mặt mình sao? Vừa định nói cái gì, lại nghe Chu Giai Giai nói: "Dương Minh, mình và hắn không có gì đâu. thật đấy. mình không thích hắn."
"Bạn có thích hắn hay không thì có quan hệ gì với tôi?" Dương Minh nhíu mày nói.
"Dương Minh. ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. mẹ của mình tìm bạn, không phải là ý của mình." Chu Giai Giai vội vàng giải thích: "Là mẹ của mình tìm bạn, hôm nay cũng là mẹ gạt mình đi gặp hắn."
"Nói xong chưa? Nói xong rồi có thể té" Dương Minh nhíu mày, nhìn sắc mặt hơi đổi của Trần Mộng Nghiên, trong lòng lo lắng, Chu Giai Giai có vấn đề hả? Không phải muốn làm hại mình chứ?
"Dương Minh. mình. em. em đới với anh thế nào anh còn không hiểu sao." Chu Giai Giai thấy Dương Minh lạnh nhạt, nước mắt không nhịn được rơi xuống: "Dương Minh, em yêu anh! Chẳng lẽ anh không rõ sao. lần trước anh hôn em. em cũng không cự tuyệt. còn buổi tối trong khách sạn."
Bây giờ Chu Giai Giai đang thương tâm muốn chết, nàng đột nhiên cảm thấy tim mình như hóa đá, với mới làm dịu quan hệ với Dương Minh, mà lại bị mẹ và Vương Chí Đào phá hủy!
Cố gắng của mình trong thời gian dài như vậy, mà chỉ thất bại trong nháy mắt, tất cả. tất cả đều đã hết, quan hệ của mình và Dương Minh, lại biến thành người xa lạ! Điều này sao có thể không làm cho một cô gái đang yêu đau khổ chứ?