Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 512 : Chuyện xưa năm đó
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
Ra nhà ăn, gió lạnh thổi qua trán, làm cho Dương Minh lập tức tỉnh táo, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra, trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, hay là, mình thật sự trách lầm Chu Giai Giai?
Nếu nói đi thì cũng phải nói lại, thông qua mấy lần thổ lộ tình cảm trước đó của Chu Giai Giai, Dương Minh cảm thấy rằng nàng không phải là loại gái có tâm kế đặc biệt, hơn nữa, nàng cò kể ra rất nhiều chi tiết xảy ra trước kia, ân oán của với mình và Tô Nhã trong lúc đó cũng như chuyện của Ngô Trì Nhân.
Nếu như nói Chu Giai Giai muốn hợp mưu với vcd làm hại minh, vậy thì chuyện hôm nay hình như hơi bị thái quá. Vì đầu tiên là bọn họ không biết mình sẽ đến đây ăn cơm, cũng không biết là mình và Trần Mộng Nghiên đi chung.
Nói cách khác, chuyện này chỉ là một trùng hợp, căn bản là không có mưu tính trước. vcd và Chu Giai Giai cho dù muốn hại mình, cũng không có khả năng mang theo cha mẹ đi chung.
Như vậy là hành vi của kẻ điên!
Hơn nữa, cho dù vcd muốn hại mình, cũng không cần phải tốn nhiều sức như vậy, mời cha mẹ của hắn và Chu Giai Giai đến, rồi vì mình mà diễn ra một tuồng kịch như vậy, mà kết quả chỉ là gây bất hòa cho mình và Trần Mộng Nghiên!
Nếu mà như vậy thì hơi bị nhãm đó! Hay là mình thật sự nghi oan cho Chu Giai Giai? Chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, mới tạo nên cục diện bây giờ?
Nghĩ đến những lời của Chu Giai Giai, Dương Minh bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, liên hệ với nụ hôn trước kia, và thái độ của Chu Giai Giai với mình.
"Bốp!" Dương Minh tự vỗ cái ót của mình một cái! Cô nàng Chu Giai Giai này thật sự thích mình sao?
Nhưng mà, khả năng này tựa hồ không cao, Dương Minh tuy rằng tự nhận mị lực của bản thân không kém, nhưng chỉ là nhằm vào những người quen thuộc. Mình và Chu Giai Giai căn bản là không quen thuộc, mà chưa từng thổ lộ tình cảm qua lời nói lần nào cả, nàng có thể thích mình sao?
Cảm giác duy nhất của Dương Minh bây giờ chính là loạn hết rồi!
"Đi tìm Trần Mộng Nghiên chứ?" Trương Tân khởi động xe, hỏi.
"Bỏ đi, biết tìm ở đâu! Đưa tao về trường!" Dương Minh thở dài.
"Về trường? Mày về trường làm gì?" Trương Tân sửng sốt hỏi.
"Dương Minh, chị cảm thấy rằng, Chu Giai Giai thật sự thích em, hơn nữa, phần tình cảm này, hẳn là đã lâu lắm rồi" Tiếu Tình thở dài nói: "Chị cảm thấy rằng, Chu Giai Giai từ thởi điểm sơ trung đã bắt đầu thích em"
"A?" Dương Minh há to miệng ra, đầy kinh ngạc: "Sơ trung? Nàng thích em? Không thể nào? Thời điểm sơ trung, giống như nàng ta thấy em không vừa mắt, thân là lớp phó học tập, mà cứ soi em như soi bóng đèn vậy, hơn nữa, chuyện của em và Tô Nhã, là do nàng ta lắm mồm nói cho Ngô Trì Nhân biết, nàng thích em? Đùa phải không?"
"Dương Minh, em có lẽ không rõ, nhưng chị đối với tâm lý học sinh biết nhiều hơn em!" Tiếu Tình cười nói: "Đừng quên chị làm cái gì, chị là cô giáo nha, chị đã từng dạy dỗ học trò rồi!"
"Theo một ý nghĩa nào đó, Chu Giai Giai hẳn là thật sự thích em! Thời điểm sơ trung, nam sinh và nữ sinh thích nhau thì biểu hiện ra ngoài thế nào?"
"Nếu là một nam sinh, hoặc là một nữ sinh, luôn mượn cớ làm phiền người khác, cái này nói lên hắn, hoặc nàng, rất thích người bạn học đó. Đạo lý này chị cũng không tùy tiện nói, mà là tâm lý phổ biến ở cái độ tuổi thiếu niên khi đó, nế em không tin, có thể lên mạng tìm tòi."
"Còn em nói Chu Giai Giai đi méc chuyện của em và Tô Nhã, vậy càng dễ hiểu hơn! Tâm lý của nàng là ghen tị mà, nghĩ rằng nếu nói ra, thầy giáo sẽ tách em và Tô Nhã ra, như vậy thì nàng chẳng phải là có cơ hội gần với em hơn sao?"
"Có phải hay không Dương Minh? Dù sao chị cũng cảm thấy là vậy" Tiếu Tình phân tích.
Dương Minh ở bên cạnh há mồm trợn mắt, sau hồi lâu mới có phản ứng: "Chị Tiếu Tình, chị nói thật chứ? Sao em không cảm thấy, sao mà ngây thơ quá vậy? Nếu Chu Giai Giai thích em, thì hành động của nàng, rõ ràng là khiến em phản cảm!"
"Haha, em cho rằng đứa trẻ mười mấy tuổi thì có thể làm ra chuyện gì chứ?" Tiếu Tình cười nói: "Năm đó em không phải cũng ngây thơ sao? Tìm người đánh Chu Giai Giai? Em cũng thật là, bạn học nữ mà cũng đánh!"
"." Dương Minh xấu hổ: "Không phải do em tức giận sao."
"Cái này cũng chưa tính gì, em tự nhiên vì chuyện này mà sa đọa, rõ ràng là suy nghĩ quá ngây thơ! Cuộc sống của em thuộc về em, em sa đọa thì có liên quan gì đến người khác? Phòng chừng Ngô Trì Nhân lúc ấy còn ước gì em như vậy!" Tiếu Tình tức giận đến nghiến răng, không ngờ Dương Minh năm đó lại có thể làm ra chuyện động trời như vậy.
Nghe Tiếu Tình nói như thế, Dương Minh cũng có chút ngượng ngùng, đúng vậy, mình nói người khác ngây thơ, mà mình năm đó không ngây thơ sao
Chuyện năm đó, ân oán năm đó, trừ người đứng ngoài nhìn vào, thì ai còn có thể rõ ràng chứ