Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 514 : Mẹ con tâm sự

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


"A?" Tiếu Tình cũng cả kinh, nàng rất rõ ràng dị năng của Dương Minh, Dương Minh nói vậy, nhất định là vậy. Vì thế càng bối rối mặc quần áo hơn.



Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng của Sở Huệ Phương: "Tình Tình, con có đó không? Sao không ra mở cửa? Ơ? Sao cửa lại khóa thế này?"



"Suỵt." Dương Minh vừa mới giơ tay làm ra thế, thì kết quả là do Tiếu Tình quá rối loạn, đã mở miệng đáp: "Mẹ. chờ con một chút. con đang. đang ngủ."



"Ồ, đứa nhỏ này, thì ra con có đó, được, vậy con nhanh lên!" Sở Huệ Phương nói.



Dương Minh thầm thở dài một câu, xong rồi! Có chút tức giận nói nhỏ: "Chị trả lời chi vậy? Làm bộ như không có ai là được rồi"



"A. chị không nghĩ ra, tùy miệng đáp thôi." Cũng khó trách, bị mẹ bắt quả tang đang chiến đấu trên giường, dù là ai thì cũng rối loạn ngôn ngữ thôi. Cho nên, Tiếu Tình theo bản năng trả lời một câu, phòng ngừa mẹ đẩy cửa vào.



"Được rồi, được rồi, hai ta nhanh mặc quần áo vào đi!" Dương Minh bất đắc dĩ nói. Việc đã như vậy, cũng không còn biện pháp khác, nhanh chóng mặc quần áo vào mới là tốt nhất.



Hai người vội vàng mặc quần áo vào, Tiếu Tình sửa sang lại mái tóc hỗn độn, vừa muốn đi ra mở cửa, đột nhiên có phản ứng lại, không ổn, Dương Minh bây giờ còn đang trong phòng! Vì thế vội vàng nói: "Dương Minh, em trốn trước đi!"



"Trốn? Vì sao?" Dương Minh sửng sốt, không kịp phản ứng.



"Ai nha, không phải chị vừa mới nói là ngủ sao? Chị ngủ thì em ở trong phòng làm gì?" Tiếu Tình vội vàng nói: "Không phải là muốn làm cho mẹ hoài nghi sao?"



"Chị đó. thật là." Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu. tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng không còn biện pháp, theo lời Tiếu Tình vừa nói, nàng đang ngủ, thì mình ở trong phòng quả thật không ổn!



Dương Minh nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm chổ ẩn thân, trong phòng làm việc của Tiếu Tình bài trí rất đơn giản, trừ bàn làm việc, cùng sô pha ra, thì chỉ có một giá sách và một tủ đồ.



Không còn cách nào, tủ đồ mặc dù nhỏ, nhưng Dương Minh không thể không mở tủ chui vào! Hắn cười khổ, lúc trước xem tv thấy mấy người trốn gian thường trốn vào trong tủ quần áo, lúc ấy mình cảm thấy buồn cười. Không ngờ rằng mình lại có một ngày như vậy!



Tiếu Tình nhìn nhìn cái tủ quần áo, phát hiện không có sơ hở gì, mớ đi lại mở cửa phòng, nhỏ giọng nói: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"




"Lại đây, Tình Tình, ngồi bên cạnh mẹ, hai mẹ con mình nói chuyện một chút." Sở Huệ Phương vẫy tay với Tiếu Tình.



"A, nói chuyện gì." Tiếu Tình nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh Sở Huệ Phương.



"Tâm sự thôi, ba con không có ở đây, chỉ có mẹ con mình, cũng không có người ngoài" Sở Huệ Phương đã bình phục tâm tình, sau đó cười nói: "Hai ta tuy không phải mẹ con ruột, nhưng cũng không khác gì mấy, cũng không cần phải kiêng kị."



"Ơ." Tiếu Tình không dám nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.



"Tình Tình, đừng khẩn trương, con nói với mẹ đi, có phải vừa rồi con đã." Sở Huệ Phương nắm tay Tiếu Tình, thân ái hỏi.



"Cái gì?. làm. cái gì." Tiếu Tình sợ hãi, hay là mẹ đã nhìn thấu? Không đúng, Dương Minh đã núp rất kỹ, mẹ cũng không phải là dị năng giả như Dương Minh, không thể nhìn thấu tủ quần áo có người hay không.



"Haha, đừng khẩn trương, đừng ngượng." Sở Huệ Phương lắc đầu: "Tình Tình, con đã hơn ba mươi rồi. còn ngượng ngùng cái gì? Giống như đứa con nít vậy! Được rồi, con không muốn nói, thì để mẹ nói."



"Cái này. mẹ nói đi." Để cho Tiếu Tình tự mình nói, có đánh chết nàng cũng không khai. Bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.



"Tình Tình, trên quần lót này là cái gì?" Sở Huệ Phương cầm quần lót lại, chỉ cho Tiếu Tình xem.



"Cái này." Tiếu Tình cảm thấy trên mặt nóng rần lên.



"Tình Tình à, thật ra chuyện này cũng không có gì xấu hổ, mẹ cũng không phải không qua thời tuổi trẻ, cũng có lúc xúc động." Sở Huệ Phương nghiêm trang nói: "Chúng ta là đàn bà, có đôi khi cũng cần nhu cầu sinh lý bình thường."



"." Tiếu Tình vẫn mờ mịt, không biết Sở Huệ Phương rốt cục là phê bình hay là an ủi nàng nữa, chỉ biết im lặng, lắng nghe mà thôi.



Dương Minh trong tủ quần áo thì muốn teo luôn. mẹ nuôi rốt cục muốn làm gì?