Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 516 : Gặp lại
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
Quả nhiên, lúc Tiếu Tình mở tủ quần áo ra, Sở Huệ Phương đã vô tình liếc mắt về tủ quần áo, nhưng không thấy gì hết, cũng yên tâm lại, không đa nghi nữa.
Tiếu Tình cũng thở phào một hơi, xem ra, Dương Minh ẩn thân cũng khá tốt, không lộ ra sơ hở gì, Tiếu Tình lấy ra một cái áo gió, cố ý mở một bên tủ ra không đóng lại.
Sở Huệ Phương nhìn một hồi lâu vẫn không thấy được manh mối gì.
"Đi thôi, mẹ, chúng ta về nhà" Tiếu Tình mặc áo vào, sau đó tùy tay đóng cửa lại.
"Được, đi thôi" Sở Huệ Phương nhìn lướt qua văn phòng, rồi mới cùng Tiếu Tình đi ra ngoài.
Dương Minh đợi hơn nửa ngày, chờ cho phòng không còn động tĩnh gì, mới mở cửa tủ chui ra, hít một hơi thật sau, đúng là long não bên trong tủ không thể nào làm cho người ta khen tặng.
Không lâu sau, di động của Dương Minh vang lên, nhận được tin nhắn của Tiếu Tình, nói hắn đi ra nhớ khóa cửa, rồi làm như không có gi về nhà ăn cơm.
Dương Minh cười lắc đầu, nhìn trong phòng coi còn sơ hở gì không, mớ đi ra cửa, sau đó khóa cửa lại đi xuống lầu.
Dương Minh không lập tức đi đến chổ của Lưu Duy Sơn, mà đi bộ hai vòng trong trường, rồi mới đến nhà cha nuội, Sở Huệ Phương tự nhiên không hoài nghi gì, mà sắc mặt Tiếu Tình cũng khôi phục lại bình thường, hiển nhiên là đã giải thích rõ ràng với Sở Huệ Phương rồi, hơn nữa, còn có Lưu Duy Sơn ở đây, nên không có khả năng tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Dương Minh sau khi ăn cơm xong, liều cùng Tiếu Tình ra về, Sở Huệ Phương còn cố ý dặn dò Dương Minh nhất định phải đưa Tiếu Tình về đến nhà trọ, ngoài trời tối đen, mà học sinh lại nghỉ hết, sợ không an Toàn.
Dương Minh đương nhiên là đáp ứng rồi, đợi cho đến khi đến nhà trọ của Tiếu Tình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Làm chị sợ muốn chết, thiếu chút nữa đã bị mẹ phát hiện!"
"Còn không phải vì chị khẩn trương sao?" Dương Minh cười nói: "chẳng qua cũng có ý tứ lắm, mẹ nuôi hiểu lầm chị cái kia."
"Còn nói nữa!" Tiếu Tình liếc nhìn Dương Minh một cái: "Đều tại em cả, không nên chơi cái trò tình cảm văn phòng gì gì đó. tốt lắm sao? Thiếu chút nữa cả hai đã tiêu đời!"
"Hắc hắc, vậy sau này không chơi, tránh cho mẹ nuôi nói chị không biết phân biệt địa điểm và thời gian, còn không vệ sinh." Dương Minh cười xấu xa nói.
"Em nha. làm chị tức chết." Tiếu Tình bất đắc dĩ.
Dương Minh buổi tối không thể không trở về nhà ăn cơm được, đã nói với người nhà rồi, về trễ một chút, nhưng không về thì lại là một khái niệm khác. Cho nên sau khi triền miên thêm một hồi với Tiếu Tình, Dương Minh liền về nhà.
Hôm nay, chuyện của Chu Giai Giai và Trần Mộng Nghiên đã làm cho mình nhức đầu nhức nách, tâm tình không được tốt, chẳng qua đến chổ Tiếu Tình coi như cũng vui. Dương Minh tạm thời quên đi cái kia.
"Chị Oánh, nhà ông bà của chị ở đâu, sao không nghe nhắc đến bao giờ?"
"Nhà ông bà ở dưới quê, cách đây khá xa" Triệu Oánh nói: "Nhà chị ở sơn thôn, có phần hẻo lánh."
"Ồ, được rồi, có cơ hội em nhất định phải đi chơi." Dương Minh gật đầu: "Hoàn cảnh nơi đó nhất định rất tốt"
"Cũng được." Triệu Oánh gật đầu: "Nếu em muốn đi, vậy hè năm sau, chị dẫn em về"
"Tốt! Đúng rồi, chị Oánh, chị về bao nhiêu ngày?" Dương Minh thuận miệng hỏi.
"Về khoảng vài ngày, chương trình học của nghiên cứu sinh bọn chị không giống với sinh viên các em, chắc đến tết chị mới bắt kịp, có một đề thương nghiệp cần làm." Triệu Oánh bất đắc dĩ nói: "Cho nên em không cần nghĩ đến chị, vài ngày nữa là gặp à"
"Về sớm vậy sao?" Dương Minh sửng sốt: "Thật là vất vả! Đúng rồi, chị Oánh, lễ hội mừng năm mới tại Tùng Giang rất thú vị, nếu chị về sớm, thì có cơ hội đi coi đấy!"
"Đúng vậy, chị đã nghe chuyện này rồi, lúc trước chị Toàn là ngày mười lăm mới về, cho nên vẫn chưa có cơ hội đi xem lễ chùa, nhưng năm nay trở về sớm, hẳn là có cơ hội" Triệu Oánh gật đầu.
"Được rồi, sau khi trở về chị gọi cho em, em sẽ dẫn chị đi hội chùa" Dương Minh cười nói: "Hội chùa rất là thú vị đó!"
"Một lời đã định!" Triệu Oánh cười, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Quả nhiên, Dương Minh và Triệu Oánh còn chưa nói được bao lâu, Tôn Côn đã lái xe tới, đứng trước hai người, ấn kèn.
"Chị Oánh, lên xe!" Dương Minh nhấc hành lý đặt trên mặt đất của Triệu Oánh lên, sau đó bỏ vào cốp sau xe, rồi cùng Triệu Oánh ngồi phía sau xe.
"Côn ca, nhanh quá!" Dương Minh lên xe nói: "Thật sự cảm ơn anh!"
"Cảm ơn cái gì?" Tôn Côn khoát tay, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Oánh, sửng sốt: "Đây là."
"Anh là." Triệu Oánh cũng nhận ra Tôn Côn.
"Haha, em gái, anh nhận ra em rồi, em và Dương lão đệ đều là khách của anh!" Tôn Côn cười nói.