Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 519 : Về đàm phán

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


Dương Minh nhìn thần sắc của Vương quản lý bên cạnh, trong lòng vừa động, chợt nhớ ra, trước kia Ngô Trung Kiệt có nói qua với mình, cha của nó hình như mở một công ty điền sản. hay là.



Dương Minh bắt đầu đem chuyện về căn nhà ngoài phố kể ra cho Ngô Trung Kiệt nghe, nó nghe xong, cũng không nói gì, trực tiếp đi lại quầy tiếp tân, cầm điện thoại lên.



Mà cô gái kia cũng không ngăn cản, trong lòng Dương Minh càng thêm xác định.



"Alo, nối điện thoại cho cha tôi đi!" Ngô Trung Kiệt đỉnh đạc nói.



Không lâu sau, trong điện thoại truyền ra giọng của Ngô Phú Quý: "Con trai, sao thế, sao lại gọi cho cha? Chuẩn bị làm lành với cha hả?"



Ngô Phú Quý còn tưởng rằng con trai muốn hòa hảo quan hệ với mình, nên có chút vui mừng, vì trước giờ Ngô Trung Kiệt ít khi nào gọi điện cho ông.



"Cha, nói với cha chuyện này, có phải trên cha có một căn nhà trên khu buôn bán không?" Ngô Trung Kiệt trực tiếp hỏi.



"Có, con hỏi làm gì vậy?" Ngô Phú Quý khó hiểu, vừa rồi Vương quản lý cũng hỏi thế này, bây giờ con trai cũng hỏi thế này? Căn nhà đó có gì đặc biệt?



"Con bán cho cha" Ngô Trung Kiệt nói ra một câu kinh điển.



"Hả?" Ngô Phú Quý nghe xong, trên đầu hiện ra một dấu chấm hỏi, kỳ quái nói: "Con trai, con nói gì thế? Con bán? Sao lại bán? Con không nói giỡn với cha chứ? "



"Cha cảm thấy con có thời gian nói giỡn với cha sao?" Ngô Trung Kiệt nói: "Cha có phải không muốn nói chuyện với con không? Được rồi, coi như con không gọi điện"



"Khoan đã." Ngô Phú Quý cười khổ, vội vàng kêu lên: "Dù sao con cũng phải nói là có chuyện gì chứ?"



"Có gì đâu, bạn con muốn mua, nên con chuẩn bị bán" Ngô Trung Kiệt nói: "Chỉ một câu, bán hay không. Nếu cha bán thì con sẽ thu hồi lại những gì đã nói trong phòng làm việc, còn không thì cha tự gánh lấy hậu quả"



Ngô Phú Quý nghe xong cái tuyên bố nặng gần trăm tấn kia, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tổ tông, không phải là buộc cha bán sao? Bất quá, đối với Ngô Phú Quý, bán hay không thì cũng không sao. Nếu con trai có thể làm lành quan hệ cha con với ông, thì muốn làm gì cũng được, cho dù con trai muốn san bằng căn nhà đó, ông cũng sẽ cho máy ủi đến cán sạch.
"Alo, ai vậy? Có chuyện gì?" Bạo Tam Lập hỏi.



"Báo ca hả? Tôi là Quách Kim Bưu của Cát Đốn." Quách Kim Bưu tuy rằng giận đến cùng cực rồi, nhưng vẫn phải khách khí nói chuyện.



"Ồ? Là Quách lão đại à, có chuyện gì không?" Bạo Tam Lập lạnh nhạt nói.



"Báo ca, chúng ta người ngay không nói tiếng gian, con của tôi xảy ra chuyện ở chổ của ông, tôi phái thằng lính qua đàm phán với bên ông, mà hình như bên ông không để tôi vào mắt!" Ngữ khí của Quách Kim Bưu bắt đầu trở nên không tốt.



Trong lòng Bạo Tam Lập cười lạnh, tao không để mày vào mắt thì thế nào? Bạo Tam Lập dựa theo lời nói của ông chủ mà làm, nên cũng không khách khí nói: "Chuyện này tôi không quản, ông tìm Hầu Chấn Hám đi"



Nói xong liền cúp máy cái kịch!



Nhìn thấy điện thoại đã cắ, Quách Kim Bưu tức muốn nổ phổi, cái gì thế này! Rõ ràng là không coi mình ra gì! Mày chỉ là một tên côn đồ mới lên làm lão đại vài ngày mà đã bố láo với tao?



So lí lịch, lão tử cũng là tiền bối của mày, lúc lão tử làm xã hội đen, không biết mày đang cởi truồng tắm mưa ở đâu.



Quách Kim Bưu chửi ầm lên, nhưng dù vậy, vẫn không thể không gọi điện cho Hầu Chấn Hám. Tất cả hình như không giống với dự đoán của mình, chênh lệch quá lớn rồi!



Quách Kim Bưu vốn cho rằng, Bạo Tam Lập đánh con mình bị thương, khẳng định sẽ sơ không ít, nói không chừng còn mở hội đăng môn để xin lỗi, đến lúc đó mình có thể kiếm lợi được không ít.



Nhưng mà sau đó, mọi chuyện căn bản không giống như hắn nghĩ, người ta căn bản coi như không xảy ra chuyện gì. Quách Kim Bưu thấy Bạo Tam Lập không có động tĩnh, nên đành phái người qua đàm phán, khí thế ban đầu đã mất hơn phân nửa.



Nhưng lúc này, Quách Kim Bưu vẫn nghĩ rằng Bạo Tam Lập sẽ cho mình một bồi thường không nhỏ, lại không ngờ, vừa nói chuyện hai câu, còn chưa kịp nói ra điều kiện, đã bị người ta chửi lên đầu.



Cố nén tức giận, Quách Kim Bưu gọi điện cho Hầu Chấn Hám, lại không ngờ rằng, chỉ câu nói đầu tiên của Hầu Chấn Hám đã làm cho hắn hộc máu.