Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 537 : Bố cục bắt đầu

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


"Vậy đi xem đi" Trần Mộng Nghiên gật đầu.



"Đúng rồi, Mộng Nghiên, mấy ngày nữa em cũng học lái xe đi, Trương Tân nói Triệu Tư Tư cũng muốn thi lái xe đó" Dương Minh nói



"Em sẽ lái xe nha!" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói xong, nhất thời cười cười nói: "Cha em trước kia có dạy em lái rồi! Chẳng qua chưa lấy bằng thôi, vốn ba em tính giúp em làm một cái, nhưng nếu Triệu Tư Tư muốn học, thì em sẽ đi học cùng nàng cũng được"



"À, sao anh lại quên chú Trần nhĩ, chú ấy làm giúp em một cái bằng lái không phải dễ dàng sao!" Dương Minh cười cười: "Chẳng qua, em nên đi học cùng Triệu Tư Tư đi, tránh trở thành sát thủ đường phố!"



"Được mà. không đúng, anh không tin tưởng em. ừ, anh không tin tay nghề dạy dỗ của cha em đúng không, xem em đi méc nè!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.



"Haha, đến lúc đó chú Trần khẳng định là khen ngợi anh vì biết suy nghĩ cho em" Dương Minh nói.



"Anh lại tranh cãi với em" Trần Mộng Nghiên cười nói: "Trước kia ở trung học cũng vậy"



"Hắc hắc. chuyện trước kia còn nói làm gì." Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói thế, lập tức lúng túng, trước kia vì trốn học, nên đã biện không ít lý do lừa Trần Mộng Nghiên, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ.



Hai người cũng không nói gì nữa, đi ra ngoài cũng không đi taxi, mà là đi tàu điện, bây giờ là thời đại kỹ thuật cao rồi, nên tàu điện ngầm cũng có ít người đi lắm.



"Em xem người ta đang làm gì kìa" Dương Minh bỗng nhiên chỉ vào một đôi nam nữ cách đó không xa.



"Ơ, cái gì?" Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu, nhìn theo hướng Dương Minh chỉ, không khỏi đỏ mặt: "A."



Thì ra, nơi đó có một đôi nam nữ đang ôm nhau, nói chính xác là ôm hun đắm đuối. Không coi ai ra gì, cứ thế mà hôn, không cần biết là có bao nhiêu người luôn. Trước mặt công chúng mà như vậy, cũng đủ điên cuồng rồi.



"Chúng ta cũng thử đi?" Dương Minh cười xấu xa nói.




"Đây là cái gì? Sao mỏng quá vậy?" Vương Tích Phạm cầm lấy đồ trong tay của Chu Giai Giai, thuận miệng hỏi.



"Ồ, đây là máy tính xách tay, con học hệ máy tính mà. Ngày nghỉ con ngồi tự thực hành, ban ngày con không có chuyện gì làm, cũng có thể ngồi học" Chu Giai Giai tùy ý nói.



"À ra thế, đúng rồi, Chí Đào gần đây không tốt, nên ban ngày hay ngủ. Con không có gì làm cũng có thể chơi với thứ này, chẳng qua, ở chổ chú cũng có máy tính mà, con mang theo làm gì?" Vương Tích Phạm nói: "Trừ cái máy trong phòng sách của chú ra, tất cả các máy tính khác con đều có thể dùng được. đúng rồi, chổ của chú còn một cái máy để không."



"hi hi, không sao đâu, trong máy của con được cài chương trình học, dùng quen rồi" Chu Giai Giai cũng âm thầm nhớ kỹ lại lời của Vương Tích Phạm vừa nói.



"Ừ, con đi học mà, trong máy tính nên có các chương trình học" Vương Tích Phạm gật đầu nói: "Con có cần lên mạng không?"



"Đúng rồi, tốt nhất là lên mạng" Chu Giai Giai nói.



"Trong nhà phòng nào cũng có wifi, có thể dùng lên mạng được, ở trong phòng khách cũng có wireless nữa, mật mã là ngày sinh của Chí Đào, 19901002!" Vương Tích Phạm nói.



"Dạ, chú Vương, con biết rồi" Chu Giai Giai thầm nghĩ, cho dù không nói password wireless ra, thì mình cũng có thể phá mà, chỉ cần vài phúc là có thể vào mạng rồi, có hay không có pass cũng chẳng sao.



"Được rồi, Chí Đào đang ở trong phòng ngủ đó, con lên thăm nó đi. Chú đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại, người hầu trong nhà đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn, sẽ về ngay, con muốn ăn cái gì cứ nói với nàng ta" Vương Tích Phạm dặn.



"Chú Vương cứ đi đi, không cần lo cho con" Chu Giai Giai nói xong, đứng dậy đi về hướng phòng của Vương Chí Đào: "Con đi thăm Chí Đào"



Vương Chí Đào đang nằm trên giường xem TV, nhìn thấy Chu Giai Giai bước vào, lập tức vui vẻ nói: "Giai Giai, em đến rồi?"



"Ừ, Chí Đào, anh sao rồi? Nghe nói anh ăn trúng cái gì phải không? Có sao không?" Chu Giai Giai lần đầu tiên ôn nhu với Vương Chí Đào như vậy, làm cho hắn có chút sung sướng không nói nên lời.