Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 539 : Mecedes-benz 600
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
Cho nên, vì suy nghĩ đó, Vương Chí Đào chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Giữa trưa, bảo mẫu trở về, làm cơm, Vương Chí Đào cùng ăn cơm với Chu Giai Giai, sau đó Chu Giai Giai liền đứng dậy ra về, chuẩn bị ngày mai lại đến
Nếu Chu Giai Giai có việc, Vương Chí Đào cũng không giữ lại. Bây giờ, quan hệ giữa hắn và Chu Giai Giai nhìn thì có vẻ thân mật, nhưng khoảng cách thì lại rất xa.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên sau khi đi tàu điện đến chổ ô tô đông phương,, đây là thị trường tiêu thụ ô tô lớn nhất Tùng Giang. Chẳng qua, không phải của Tùng Giang, mà là do một công ty ở Đông Hải đầu tư thôi.
Bởi vì ở Đông Hải không thể kiến tạo được chổ này, cho dù có, thì bán ra cũng không có lời. Vì thế không bằng cứ nhà máy lắp rắp ô tô đến Tùng Giang, như vậy thì nhà máy lắp rắp có đặt ở Tùng Giang hay Đông Hải thì cũng tiện.
Đó cũng là phương án của rất nhiều công ty đang thực hiện, đang vốn đầu tư ra ngoài.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi vào ô tô thành, tùy ý đi dạo xung quanh, hình thức bố trí nơi này cũng tốt, mỗi sản phẩm đều có khu vực bài trí riêng, chẳng qua, chủng loại rất đầy đủ, cơ hồ có đủ các sản phẩm trong nước, đương nhiên, cũng có người thích đi đến các chổ này để mua hàng, vì đó là thói quen, cũng giống như đi chợ vậy.
"Oa, chiếc xe này đẹp quá, rất thích hợp cho con gái chạy" Trần Mộng Nghiên chỉ vào một chiế SUV nhỏ, nói.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên vừa dừng chân, lập tức có một cô tiếp khách chạy ra đón: "Hai vị muốn xem xe sao?"
Bây giờ, đại đa số sản phẩm ô tô trong nước đều có giá thành rất thấp, phần lớn xe chỉ có mấy vạn đồng, nói cách khác, mấy chiếc xe này cũng không phải dành cho ông chủ lớn hay gì gì đó lái nữa rồi, nó đã được bình dân hóa.
Cho nên, không giống như vài nhân viên phục vụ có thành kiến với khách hành. Nhân viên của xe trong nước cũng không chú trọng đến cách ăn mặc của người xem xe, bởi vì bất kỳ người nào đều có thể trở thành khách hàng của bọn họ.
"Ừ, tùy tiện xem" Dương Minh gật đầu: "Đây là xe gì?"
"Đây là đời xe 5008, là loại xe nhỏ dành cho người mê việt dã. Vô cùng thích hợp để gia đình hay tình nhân lái, xe có thể tích nhỏ, nhưng vẻ ngoài và công năng không hề kém, phía trên còn có chổ để hành lý, rất thích hợp để đi dã ngoại hoặc lữ hành đường dài" Cô nhân viên nói: "Bên kia là chiếc xe đời đầu của dòng xe này, chủng loại 2008, loại 5008 này được cải tiến từ nó"
"Bao nhiêu tiền?" Dương Minh hỏi.
"Haha, đồ nhà quê, cỡ như anh mà đòi mua xe?" Lâm Hương mở miệng chế nhạo: "Anh chưa từng nghe qua câu chuyện cười này chưa? Có một lão già đến chổ bán xe ô to, móc ra hai ngàn nói là muốn mua một chiếc Santana. Người bán hàng liền cười hỏi, ông nói cái gì? Lão già nhà quê đó nói, ngoài cửa hàng viết Santana 2000! Người bán hàng đó cười khổ nói, ông đi qua đối diện mà mua chiếc Mer giá 600 đi! Tôi thấy anh chính là lão già nhà quê đó, cũng muốn mua xe giống mọi người sao?"
"Nói xong chưa? Chuyện của cô chẳng vui chút nào" Dương Minh đột nhiên giơ tay lên vỗ mạnh lên mặt của thằng mập mập kia, nói: "Có phải hay không, toan thái hang?"
Tên mập kia đột nhiên nghe thấy có người gọi ngoại hiệu thời sơ trung của mình, giật mình sửng sốt, mấy năm nay cùng với Lâm Hương tỏ vẻ ghê gớm trước mặt người khác, nay lại bị Dương Minh vỗ cho một cái, nhất thời không biết làm gì, vừa định phát tác, nhưng cẩn thận nhìn lại người trước mắt, nhất thời giật mình: "Anh. anh là Dương Minh?"
"Toan thái hang, trí nhớ của mày không được tốt, tốn nhiều thời gian như vậy mới nhớ ra tao, xem ra ấn tượng về tao vẫn chưa được khắc sâu!" Dương Minh cười nói.
"Không. không phải. Dương ca. anh đừng đánh em." Thằng mập hoảng sợ, vội vàng nói.
Thằng mập này hồi trước là bạn học thời trung học Hồng Kỳ với Dương Minh, lúc ấy thằng này ỷ trong nhà có tiền, nên trong trường rất bố láo, rồi vô tình đắc tội với Dương Minh, Dương Minh không quản hắn là cái chó gì, trực tiếp đập hắn.
Sau đó, thằng này không phục, kéo thêm vài người đến gây phiền toái cho Dương Minh. Kết quả lại bị Dương Minh đập đuổi hết, hơn nữa về sau, Dương Minh mỗi lần mà gặp hắn, đều dạy dỗ hắn một chút, từ đó làm cho hắn sinh ra nổi ám ảnh trong lòng, nhìn thấy Dương Minh, đầu tiên đều là: "Dương ca, anh đừng đánh em."
Câu nói lơ đãng vừa rồi, chính là từ trong trí nhớ của hắn nhảy ra.
"Ông xã, đó là ai vậy?" Lâm Hương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cô câm miệng cho tôi!" Thằng mập lớn tiếng quát: "Mau gọi Dương ca đi!"
Dương Minh lắc đầu, thản nhiên nói: "Không cần, toan thái hang, đây là bạn gái mày?"
"Phải. phải. Dương ca, có chuyện gì không?" Thằng mập không biết Dương Minh muốn làm gì, nên kiên trì hỏi.
"À, cũng không có gì, tao là lão già nhà quê, chuẩn bị bỏ sáu trăm đồng ra mua chiếc Mer" Dương Minh nhìn thấy cô nàng này có địch ý với Trần Mộng Nghiên, vì thế mượn cơ hội này trả thù.